Bắt Đầu Thiên Tai Tôi Dựa Vào Tích Trữ Chục Tỷ Vật Tư Nằm Thắng

Chương 137 -

Chương 137 -

Bị Trương Siêu nói vậy, Khương Ninh chỉ cười cười không phản bác.

Nếu là miệng quạ đen thật, cô cũng hy vọng cái cực hàn kia mãi mãi không đến.

Cô âm thầm quan sát, phát hiện Hoắc Dực Thâm vẫn lạnh lùng như trước, vẻ mặt không lộ ra chút vui buồn nào.

Cola có hơi phá, bị bắt đi rèn luyện bốn tiếng mà vẫn không an tĩnh được, thỉnh thoảng sẽ phát ra tiếng ô ô.

Không biết khi nào thì cái cực hàn mới đến, dự cảm không tốt khiến Khương Ninh lấy thảm giữ nhiệt, mền lông, mền bông ra chuẩn bị cho tốt.

Tối ngủ cô còn cố ý mặc đồ giữ ấm, ban ngày huấn luyện cường độ cao tiêu hao rất nhiều năng lượng, vốn còn muốn thức đêm, ai ngờ không thức được bao lâu đã ngủ mất.

Không biết ngủ bao lâu, bên tai truyền đến tiếng kêu ồn ào của Cola, điện thoại vô tuyến vang lên tiếng xào xạc.

Khương Ninh mở mắt, cảm thấy lạnh đến thấu xương, trong phòng vang lên tiếng thỏ kêu chói tai.

Mở đèn pin lên, phát hiện hơn hai mươi con thỏ chen chúc trong cái ổ chó của Cola, cả người lạnh cóng run lẩy bẩy.

“Khương Ninh, Khương Ninh!”

Trong điện thoại vô tuyến, truyền đến thanh âm lo lắng của Hoắc Dực Thâm.

“Tôi, tôi đây.” Răng môi bị lạnh run cầm cập.

Giọng thúc giục của anh vang lên qua điện thoại vô tuyến: “Trời trở lạnh rồi, mau mặc quần áo.”

Không khí lạnh như dao cắt, nói đúng theo nghĩa đen.

Khương Ninh cuốn Cola và ổ thỏ vào không gian.

Mới vừa vào, hơi ấm đã đập thẳng vào mặt.

Tay chân cứng ngắc, một hồi lâu mới ấm trở lại.

Cô vội vàng mặc quần áo đã chuẩn bị xong trước đó, đồ giữ ấm, áo lông dê, áo khoác lông chồn, chồng thêm mấy đôi vớ, ủng giữ ấm đi trên tuyết, khăn quàng, khẩu trang giữ ấm.

Ngồi xổm xuống mặc cho Cola một bộ quần áo, đồ giữ ấm, áo khoác lông dê, áo khoác da chồn, sau đó là đến Đại Hôi và Tiểu Bạch, hai con thỏ được bọc như quả cầu.

Những con thỏ khác thì nhét tạm vào rương mền trước, có thể sống hay không phải xem thử số mạng của bọn nó.

Làm xong hết tất cả mọi thứ, Khương Ninh không quên rót nước canh gừng đường đỏ nóng hổi ra tô, cô họng và dạ dày bị cay không tả nổi.

Mới vừa từ không gian đi ra, đã nghe tiếng gõ cửa ầm ầm bên tai làm giật mình: “Khương Ninh!”

Sức mạnh vô cùng lớn, cửa thép không gỉ cũng không chịu nổi.

“Tới ngay tới ngay!”

Mới vừa ra đến, không khí lạnh như dao, hô hấp vào lồng ngực lạnh đến thấu xương.

Cola ho khan, không ngừng dùng móng vuốt quệt mũi.

Đặt ổ thỏ vào trong phòng xong, Khương Ninh nhanh chóng mở cửa, phát hiện Hoắc Dực Thâm đang đạp cửa.

Cửa vừa mở ra, đã nghe thanh âm lo lắng nói: “Khương Ninh, cô có sao không?”

Vừa nói, một áo choàng lông đã quấn chặt lên người cô.

Khương Ninh kinh ngạc, nhìn Hoắc Dực Thâm mặc áo choàng dài quân đội, vẻ mặt có chút hốt hoảng, anh…

Nhưng mà, cô bình tĩnh lại rất nhanh: “Tôi không sao, chỉ bị đông lại một chút, cảm giác lỗ tai có hơi ù thôi.”

“Không sao là tốt rồi.”

Hoắc Dực Thâm gài áo choàng lại cho cô, sau đó gõ cửa phòng 1803.

Vừa nãy 1803 bị tiếng đạp cửa của anh làm giật mình tỉnh dậy, đang gấp gáp tìm đồ ấm mặc lên: “Nghe rồi, nghe rồi!”

Được bọc hai lớp áo choàng, Khương Ninh thành công biến thành quả bóng.

Nhìn cô có hơi ngốc, Hoắc Dực Thâm nắm vai cô lắc lắc, vẻ mặt nghiêm túc nói: “Lập tức về phòng, đốt lửa sưởi ấm.”

“Ò.” Khương Ninh xoay người trở về nhà.

Hoắc Dực Thâm dặn dò: “Không được khóa cửa.”

Khương Ninh không khóa, trở về phòng thì xách bình nước giữ nhiệt ra, thấy cửa nhà 1801 cũng mở, vội vàng đi vào: “Tôi có nấu chút canh gừng, anh và Đậu Đậu uống một chút để giữ ấm cơ thể nhé.”

Đậu Đậu cũng biến thành quả bóng nằm trên giường, khuôn mặt cô bé bị lạnh xám đi, ngay cả nói chuyện cũng không nói được, cả người run rẩy.

Hoắc Dực Thâm ôm cô bé, bưng chén canh gừng đổ vào miệng cho cô bé: “Cẩn thận một chút, nóng.”

Uống hết một chén, Đậu Đậu mới lấy lại tinh thần, bĩu môi muốn khóc: “Anh…”

“Đừng khóc, nước mắt sẽ đông lại, đến lúc đó mặt em sẽ rất xấu.”

Khương Ninh rót cho anh một chén, vội vã gõ cửa phòng 1803.

Bạn cần đăng nhập để bình luận