Bắt Đầu Thiên Tai Tôi Dựa Vào Tích Trữ Chục Tỷ Vật Tư Nằm Thắng

Chương 476 -

Chương 476 -

Trong không gian không có sắt, hai người cắt sắt với độ dài bằng nhau, rất nhanh đã được ba cái.

Thứ này dùng rất tốt, Khương Ninh nói: “Hay cho bọn họ một cái đi?”

Áo Viên cho bọn họ một hoàn cảnh sống rất thoải mái, mặc dù mỗi tháng phải lấy hai mươi cân hoa màu ra để trả tiền thuê, nhưng giá trị mang lại thật sự rất cao.

Không biết tương lai thế nào, nhưng ba năm tận thế còn có thể trao lòng tốt cho người khác, đúng là đáng quý.

Điều kiện tiên quyết là không ảnh hưởng đến lợi ích của mình, Khương Ninh cũng không ngại giúp một chút.

Dù sao, so với những tên ma quỷ tay cầm hung khí kia, những người thế này sống càng lâu càng có ý nghĩa.

Hoắc Dực Thâm không có ý kiến gì: “Được.”

Ngủ sớm dậy sớm, mặc áo giữ nhiệt, làm xong các biện pháp chống nắng, mang hai đứa nhỏ ra cửa.

Nửa giờ sau, xe tải lớn chạy ầm ầm trên đường, ngừng ở bờ sông Phượng Thành.

Động đất khiến sông Phượng Thành bị đứt đoạn, cư dân đào ở trên sông, nhóm Khương Ninh đào ở hạ lưu sông, cách đó hơn hai trăm mét.

Thấy có cư dân đi ngang qua, cô vội vàng gọi lại: “Tôi có bạn làm cho hai tấm rây cát, cho mọi người mượn một cái, dùng xong rồi nhớ trả là được.”

Cư dân kinh ngạc vui mừng, luôn miệng nói cảm ơn.

Người đó gánh cái rây cát đi, gọi người ở phía xa đến: “Đồng chí Hoắc và Tiểu Khương cho chúng ta mượn cái rây cát nè.”

Chất lượng cát rất tốt, có thể đổi được nhiều điểm tích lũy hơn, lần này có hy vọng rồi.

Hoắc Dực Thâm đến giữa sông, chọn một chỗ bằng phẳng, dùng cuốc bới hết cỏ và phù sa đi.

Đậu Đậu xách xẻng nhỏ đến giúp, đột nhiên vui vẻ nói: “Chị dâu, cỏ nhỏ này đâm chồi nè.”

Cô ngồi xổm xuống, lấy tay đẩy đám phù sa ra, có một cây cỏ mọc xiêu vẹo, đang cố gắng chui ra khỏi đất.

Khương Ninh cảm thán, đây chính là sức mạnh của sinh mạng.

Đào cát là việc nặng nhọc, Hoắc Dực Thâm ở dưới mặt trời, làm việc như một cái máy không biết mệt mỏi.

Anh không chịu để Khương Ninh và Đậu Đậu làm nhiều, nhưng lại để cho chó vô cùng mạnh mẽ kia dùng móng vuốt liều mạng đào bùn cát.

Không chỉ cát mịn, sỏi lớn cũng không được lãng phí, chờ sau này có biệt thự, có thể trộn nó với xi măng, hoặc là dùng để xây tường này nọ cũng được.

Việc này vốn rất chậm, còn phải thừa dịp Đậu Đậu không chú ý, giấu vào bên trong không gian.

Ba người một chó, làm cả buổi trời cũng không có bao nhiêu cát.

Đậu Đậu tự kiểm điểm, cảm thấy bản thân hình như chẳng làm được bao nhiêu việc.

Vì vậy bất chấp việc anh trai ngăn cản, cô bé vẫn làm thêm.

Buổi trưa lười về nhà, cả nhà ngồi dưới dù che nắng ăn bữa trưa.

Sợ cư dân đột nhiên đến, không dám ăn nhiều đồ ngon, chỉ ăn bánh bao cuộn hoa và sủi cảo, mỗi người thêm một chén canh sườn bắp.

Sau khi cố gắng, đến lúc trời tối, cuối cùng cũng lấy được nửa xe tải cát.

Cư dân đều rối rít về nhà, ba người vẫn còn ở lại chăm chỉ làm việc.

Đến khi tầm mắt đã mờ, mới thu dọn đồ đạc về nhà.

Hoắc Dực Thâm dẫn Đậu Đậu đến ven đường chờ, Khương Ninh lại mang chó đi giao hàng.

Đến một chỗ không người, thừa dịp trời tối cất vào không gian.

Làm liên tục như vậy chừng nửa tháng, cảm giác Hoắc Dực Thâm bị nắng ăn đen da mất rồi.

Ngoại trừ số lượng phải để ở ngoài, trong không gian đã trữ được bảy xe tải chở cát, ba xe tải chở sỏi.

Cư dân Áo Viên đào được nhiều hơn, làm ngày đêm không ngừng, dường như muốn đào hết cát trên sông Phượng Thành đi vậy.

Cát đào đủ rồi, Khương Ninh cũng đưa cái rây cát mà mình đang dùng cho bọn họ mượn luôn.

Hà Thiên Minh ra mặt nói chuyện với các bộ ngành vài lần, cuối cùng cũng đạt được thỏa thuận, bọn họ phát xe đến chở cát và vật liệu thép, cửa thép không gỉ và giá sắt các loại đã nhặt mót được.

Đây chính là cái tiện lợi của chuyện làm việc nhóm, có nhiều đồ trong tay thì có thể trả giá, đi một mình chỉ có thể tự nghĩ cách làm sao chở đồ đến vịnh Vọng đăng ký lấy điểm tích lũy thôi.

Bạn cần đăng nhập để bình luận