Bắt Đầu Thiên Tai Tôi Dựa Vào Tích Trữ Chục Tỷ Vật Tư Nằm Thắng

Chương 970 -

Chương 970 -

Đồ chua vừa dứt lời, Hoắc Dực Thâm lại nã thêm một phát súng, bay sượt qua mặt anh ta.

Trên mặt đau đến nóng rát, dọa đến mức đồ chua té ngã trên đất, hai chân ướt nhẹp.

Củ sắn thấy anh ta tè ra quần, thầm nghĩ chuyến này xong đời rồi.

Tiết trời này rất dễ chết cóng, ai bảo mồm miệng anh ta hèn hạ, cho rằng ôm được chân của anh cả thì tất cả mọi người trên thế giới đều phải nuông chiều tên đó.

Không, gặp phải người không có tầm nhìn rồi.

Quả nhiên, chiếc quần ướt rất nhanh đã đông lại, đồ chua hoảng loạn, chửi bới điên cuồng hơn.

Chậu rửa chân lột bỏ bộ dáng giả nhân giả nghĩa, uy hiếp: "Người Hoa các người đúng là không biết tốt xấu, rượu mời không uống chỉ thích uống rượu phạt, chết tiệt, cứ chờ đấy mà xem!"

Nói xong bèn rời đi, không quay đầu trở lại.

Anh ta không để ý gì đến đồ chua, dù sao có mang về cũng không sống được, còn không bằng tiết kiệm một miệng ăn.

Củ sắn như có điều suy nghĩ, đi theo chậu rửa chân.

Khương Ninh lớn tiếng nhắc nhở: “Căn cứ liên hợp của các người không phải nói muốn đoàn kết tất cả những người còn sống trên thế giới à, sao lại bỏ rơi đồng bọn của mình thế?"

Đồ chua không ngừng chửi rủa, nhưng quần đã cứng ngắc đi vì lạnh, đi không được bao xa.

Tai Khương Ninh như nghe thấy tiếng vo ve, cười khẩy: "Ồn ào cái gì chứ, toàn thế giới này đều là của mấy người rồi mà, vui chưa?"

Trò vui kết thúc, hai người quay về nhà bàn bạc.

Ba người phương Đông sợ hãi quay về, nhất định sẽ thêm mắm dặm muối, chuyện xảy ra với gấu Nga cũng sẽ sớm xảy đến với mình.

Họ gọi Đậu Đậu, ba người bàn bạc xem nên tác chiến thế nào, không để ý Bạch Tuyết đã lẻn ra khỏi nhà.

Nó giẫm lên tuyết còn đọng lại, ánh mắt lạnh lùng, từng bước đi về phía đồ chua đang vùng vẫy trong tuyết, sau đó nhe ra những chiếc răng nanh sắc nhọn, lao tới....

Đồ chua thét lên tiếng hét tan nát cõi lòng, nhưng rất nhanh đã yên tĩnh trở lại.

Bạch Tuyết đào một cái hố, kéo cái xác vào rồi chôn xuống.

Căn cứ liên hợp có hơn 3000 người, còn chưa biết rõ thực lực của bọn họ thế nào, Khương Ninh cũng không dám hành động liều lĩnh.

Cô hi vọng có thể chung sống hòa bình, không xâm phạm lẫn nhau, nhưng hàng chục quốc gia trong căn cứ liên hợp để yên cho người khác đi mới là lạ.

Ngay cả tay sai cũng không có một ngày nào yên lành, nếu bọn họ chọn tham gia, ngoài việc bị lấy đi vật tư, vũ khí, cuối cùng có lẽ họ sẽ giống như những con cừu hai chân.

Hơn ba nghìn người, mỗi ngày phải tiêu hao rất nhiều lương thực, mà bọn họ cũng không am hiểu trồng trọt, thế nên... Bây giờ vẫn có thể lấy của gấu Nga, nhưng nếu như gấu Nga cũng cạn kiệt thì sao?

Cuối cùng chẳng còn cách nào ngoài vung đao về phía người của mình.

Căn cứ liên hợp chia ra thành nhiều loại, người gặp họa đầu tiên hẳn là những người hạng bét còn sống sót.

Ví dụ như người phương Đông, người sống sót cấp cao không cần phải tự mình làm gì cả, cứ để các chân chó trong dòng tộc tự hại mình, dù sao đây cũng là trò họ giỏi nhất.

Nếu xảy ra xung đột, không biết sẽ có bao nhiêu người đến căn cứ liên hợp, vậy nên việc lên kế hoạch trước rất khó khăn.

Đậu Đậu lên tiếng: “Anh, chị dâu, căn cứ liên hợp nằm dưới đáy biển, dễ thủ khó công. Nhưng mà trước đấy gấu Nga đã nắm bắt được cơ hội, xông chết được rất nhiều người bọn họ, chúng ta cũng có thể chứ ạ?"

Khương Ninh cười nói: "Ý tưởng hay, nhưng bọn họ đã bị thua một lần, chắc có lẽ sẽ không phạm phải sai lầm này nữa, bằng không gấu Nga đã giết bọn họ từ lâu rồi. "

Binh lính của các quốc gia do Đại bàng hói cầm đầu chắc chắn không tệ về mặt vũ khí. Nếu bọn họ ùa lên, container sẽ không thể chống đỡ được.

Để đối phó với chúng, cần phải đánh úp bất ngờ.

Khương Ninh chợt nảy ra được biện pháp...

Bạn cần đăng nhập để bình luận