Bắt Đầu Thiên Tai Tôi Dựa Vào Tích Trữ Chục Tỷ Vật Tư Nằm Thắng

Chương 904 -

Chương 904 -

Tàu ngầm vẫn còn, hơn nữa còn có thêm mấy chiếc cùng loại.

Xem ra, những người may mắn còn sống sót đến Ngôi Nhà Mới ngày càng nhiều.

Vào tàu ngầm, lẩu Malatang đang sôi sùng sục.

Thịt bò, thịt cừu, lòng vịt, dạ dày, chân gà vịt, tôm viên, các loại viên...

Đầu cá... Thôi bỏ đi, đã nói cả đời này cô không muốn ăn cá.

Họ ăn đồ nhạt đã ngán lắm rồi, đổi sang ăn lẩu Malatang quả là mỹ vị, Khương Ninh rót cho Đậu Đậu nửa ly rượu vang: "Nào, chúc mừng em phỏng vấn thành công, sau này làm việc tốt lương cao nhé."

Đậu Đậu vô cùng vui vẻ đáp: "Cảm ơn chị dâu."

Họ dùng nồi lẩu uyên ương, Khương Ninh gắp đùi gà đã chín cho chó con: "Nào, chân gà nhúng lẩu của mày đây."

Chó con phấn khích vẫy đuôi: "Gâu!"

Nhịn suốt hai ngày, chó con sắp đói chết đến nơi, đến tàu ngầm nó đã kích động chạy tới chạy lui, hớn hở mở miệng kêu lên: "Gâu gâu gâu, húuuu..."

Lẩu sôi ùng ục bốc hơi nóng, một nhà bốn miệng ăn gần hai tiếng mới xong nồi lẩu.

Khương Ninh hơi say, súc miệng xong thì nằm vật ra giường nghỉ ngơi.

Đậu Đậu dọn bát đũa, Hoắc Dực Thâm ngồi ở cửa sổ quan sát, nhàn nhã uống cà phê, chó con đu người ở hành lang tập cơ.

Ngủ một giấc dậy đã gần chiều tối, họ lại ăn một bữa lẩu chua cay đậm đà.

Sợ người khác ngửi thấy mùi, họ không chỉ đánh răng súc miệng, mà ngay cả quần áo trên người cũng thay, dọn dẹp sạch sẽ cả trong lẫn ngoài tàu ngầm rồi mới rời đi.

Khương Ninh lấy ra 5 cân ngô già, để tiết kiệm nguyên liệu nên cô đã tiện tay dùng máy nghiền thành bột. Cô còn không quên lấy một ít hạt giống thảo dược thường dùng, coi như là đổi vật tư mà tên xấu xí đã cho hôm qua.

Đến ngày hôm nay, thứ quý giá nhất không gì ngoài lương thực và thuốc men, dùng để đổi đồ nội thất hôm qua là quá đủ rồi.

Khương Ninh không dám lấy quá nhiều, cho hắn ta một chút lợi lộc là được, ai bảo trước đây khi cô tích trữ vật tư đã từng lừa hắn ta nhiều lần nên giờ có cơ hội là phải trả lại.

Ra khỏi tàu ngầm, đi dọc cầu thang lên boong tàu, chỗ trống phía trước trùng hợp lại có một chiếc tàu ngầm nổi lên, từ bên trong có sáu bảy người lính hải quân bước ra.

Thân hình gầy gò, nhưng họ vẫn đang nói cười vui vẻ, tâm trạng có vẻ không tệ.

Họ đi về phía mặt trời lặn, đột nhiên có người vẫy tay: "Đồng chí Hoắc, cô Khương."

Giọng nói có chút quen thuộc, Khương Ninh ngẩng đầu nhìn, một lúc lâu mới nhận ra là Lưu Thành.

Không ngờ, 2688 và 1926 lại gặp nhau.

Gặp được Khương Ninh và Hoắc Dực Thâm, Lưu Thành và những người khác mừng rỡ khôn xiết, đến Ngôi Nhà Mới nhìn thấy diện mạo mới, anh ấy không khỏi cảm thấy tiếc nuối vì 2688 không đến.

Họ lênh đênh vô định trên biển mấy tháng, không những bọn họ không gặp được người nào may mắn còn sống sót của các nước khác, lại còn bị tấn công không phải một mà là rất nhiều lần.

Có quốc gia mới có nhà.

Muốn sinh tồn trong thiên tai rất tàn khốc, nếu đã bước chân vào cuộc chiến sống còn này thì họ phải chấp nhận quy luật cá lớn nuốt cá bé.

Kẻ yếu sẽ bị nuốt chửng.

Mặc dù điều kiện của Ngôi Nhà Mới vẫn còn rất khó khăn, nhưng vẫn tốt hơn nhiều so với những gì họ tưởng tượng, anh ấy tin rằng sớm muộn gì nơi đây cũng sẽ trở nên hùng mạnh.

Ở đây, có quốc gia làm hậu thuẫn, ít có kẻ địch bên ngoài dám bén mảng đến, người may mắn còn sống sót không cần phải đề phòng nguy hiểm và kẻ địch 24 giờ, có thể tập trung sức lực vào việc xây dựng.

Nghĩ đến sự giúp đỡ của 2688, trong lòng Lưu Thành vẫn luôn cảm thấy tiếc nuối.

Nhưng không ngờ, 2688 đã đến.

Họ thực sự đến rồi!

Lưu Thành và những người khác xông lên, ôm chầm lấy Hoắc Dực Thâm.

Tuy anh ấy không tiện ôm Khương Ninh, nhưng vẫn nắm chặt tay cô: "Đàn em, chào mừng mọi người đến với Ngôi Nhà Mới."

Gặp được người quen, Khương Ninh và những người khác cũng rất vui.

Sau khi chào hỏi, cô tò mò hỏi: "Các anh mới trở về sao?"

Lưu Thành gật đầu: "Chúng tôi nhận lệnh mới, trở thành hải quân phục vụ tại căn cứ Hoa Thành, tiếp nhận nhiệm vụ ra ngoài tìm kiếm thêm đồng bào và những người may mắn còn sống sót..."

Bạn cần đăng nhập để bình luận