Bắt Đầu Thiên Tai Tôi Dựa Vào Tích Trữ Chục Tỷ Vật Tư Nằm Thắng

Chương 1162 -

Chương 1162 -

Dầu hỏa của Khương Ninh không có chỗ để, nên cô để cho bộ quân đội giữ, lúc nào cần thì đến kho dầu lấy là được.

Trước khi đi, cô không quên dặn dò Cố Đình Lâm và Đậu Đậu: “Ở trong nhà không thiếu dầu đốt, nếu như cần thì có thể dùng xe bất cứ lúc nào.”

Không cần phải tiết kiệm.

Cấp trên giao nhiệm vụ, đã tạm ngừng trục vớt thùng lưu trữ, trước tiên vớt dầu hỏa còn lại dưới đáy biển, đỡ cho đêm dài lắm mộng.

Vu Trường Chinh là người biết rõ tình hình, nếu là người khác phải tổ chức đội vận tải biển, điều động tất cả tàu vận chuyển, tàu chiến vân vân.

Nhưng ông ta cũng rất áp lực.

Nhóm Khương Ninh lại ra biển vận tải lần nữa, kế hoạch vừa trục vớt vừa vận chuyển, chắc phải cần một năm.

Có gấp cũng không thể làm gì được, nghĩ đến độ sâu trung bình của đại dương, khả năng có thể trục vớt thành công thùng lưu trữ là bao nhiêu?

Trước tiên phải trục vớt những thứ dễ hơn trước đã.

Lần thứ ba ra biển, bọn họ đã rất thành thạo.

Ăn cơm, ngủ, luân phiên túc trực.

Nếu thích, còn có thể đánh bài hoặc chơi mạt chược.

Ban đầu Khương Ninh cũng không có hứng thú, sau này cũng nghiện: “Sáu Vạn, thắng!”

Ha ha ha, cô lại thắng!

“Woa, chị Ninh giỏi thật đấy, mười ba tuổi rồi (*).”

(*) Thuật ngữ trong mạt chược.

“Chị Ninh, hôm nay vận may của chị tốt thật đấy.”

Khương Ninh vui vẻ cười ha ha: “Tối hôm nay tôi mời, trứng chiên cà chua.”

“Cảm ơn chị Ninh.”

Ừm, muốn để chị Ninh thắng cũng không dễ dàng, ngoài việc phải âm thầm ra bài, còn phải diễn thật tốt nữa.

Khương Ninh bắt đầu nghiện, đánh đến mức quên cả trời đất.

Đến tối, món trứng chiên cà chua vẫn là do Hoắc Dực Thâm làm.

Lần này lên tàu, hai người mang theo vật tư rất phong phú, cà chua, dưa xanh, hạt tiêu, quả cà, các loại rau xanh, trứng gà, thịt gà thịt vịt đông lạnh.

Tất cả đều có xuất xứ hẳn hoi, dù sao nhà bọn họ còn có nông trường và trại chăn nuôi nhưng thực ra là lấy ra từ không gian.

Cơm nước ở trên biển cũng không ngon, đi hai chuyến đã gầy đi mấy cân, Khương Ninh cũng không muốn mình phải chịu khổ.

Dầu hỏa có thể đổi được rất nhiều điểm tích lũy, đội viên cũng không muốn để mình chịu khổ, quyết định đến trung tâm giao dịch đổi rất nhiều vật tư xa xỉ cải thiện cuộc sống.

Không còn cách nào, lăn lộn theo chị Ninh dễ giàu quá, phải còn mạng mới có thể tiêu điểm tích lũy được.

Buổi tối, Hoắc Dực Thâm bị làm lơ tỏ thái độ.

Khương Ninh tốn rất nhiều thời gian vẫn không dỗ được, chỉ có thể dùng tay chân để tấn công.

Quả nhiên Hoắc Dực Thâm có phản ứng, nhanh chóng chặn miệng cô lại…

Ban ngày Khương Ninh chơi mạt chược, tối đến lại dỗ chồng, không biết từ khi nào đã đến biên giới của nước Somalia.

Các đội viên không chơi nữa, mặc đồ lặn xong thì xuất phát: “Chị Ninh, chờ tin tức tốt của bọn em nhé.”

Khương Ninh ra dấu “OK”, sau đó cũng chuẩn bị dọn dẹp.

Chưa đến nửa tiếng, các đội viên rối rít nổi lên, vẻ mặt vô cùng phức tạp: “Chị Ninh, phế tích ở đáy biển mất rồi.”

Khương Ninh tưởng rằng tai mình xảy ra vấn đề: “Cái gì?”

“Phế tích ở đáy biển mất rồi.”

Bọn họ tìm ở xung quanh nữa, nhưng tất cả đều là đất bằng.

“Chẳng lẽ chúng ta nhớ nhầm tọa độ?”

Không thể nào, tuyệt đối không thể.

Một người nhớ nhầm thì thôi, chẳng lẽ cả mười bốn người cũng nhớ nhầm.

Nhóm đội viên ở trong tàu ngầm phân tích, luôn chắc chắn tọa độ không sai, vậy rốt cuộc dầu hỏa ở dưới đáy biển ở đâu?

Thật ra ở dưới đáy biển vẫn có dấu vết phế tích, nhưng hoàn toàn khác với lúc đầu.

Bọn họ không tìm sai chỗ, mà là dầu hỏa đã bị người ta nhanh chân lấy đi trước.

Khương Ninh không tin, cho dù có dụng cụ trục vớt lớn, cũng không thể hoàn thành trong thời gian ngắn được, huống chi phế tích ở đáy biển còn có rất nhiều đồng thiết mà nhà máy tạo ra được.

Chỉ có một khả năng, là sau khi bọn họ rời đi, nơi này đã xảy ra một tai nạn nào đấy đủ để san bằng phế tích dưới đáy biển.

Sóng thần, hoặc là lốc xoáy dưới đáy biển.

Suy đoán thôi cũng vô dụng, phải tìm xung quanh một lượt mới biết được.

Bạn cần đăng nhập để bình luận