Bắt Đầu Thiên Tai Tôi Dựa Vào Tích Trữ Chục Tỷ Vật Tư Nằm Thắng

Chương 1214 -

Chương 1214 -

Khương Ninh cũng không phải là người yêu chó, cô chỉ yêu con chó kiếp trước chết vì bảo vệ cô mà thôi, kiếp này nó đã trở thành chú chó bầu bạn với cô rồi.

Nhưng nếu có thể thì cô sẽ không giết chó.

Nếu nó đã nhào lên như vậy thì Khương Ninh cũng sẽ không khách sáo.

Cô nhanh chóng lấy lưới ở trong không gian ra quăng đến, sau đó còn phun thuốc mê.

Quân khuyển dũng mãnh bị bắt thì kêu gào, sau đó chúng bị xịt thuốc mê nên lảo đảo không bò dậy nổi, ngay sau đó còn bị đạp một cước té xỉu.

Bọn chúng muốn đánh tay đôi bởi vì ở kho dầu không thể nổ súng, nhưng Hoắc Dực Thâm ra tay trước, lập tức nổ súng.

Anh mang mắt kính ban đêm, bắn về phía bọn họ.

Đám Đại bàng hói đều nổi điên, thấy quân địch đứng ở trước cửa kho dầu mà cũng dám nổ súng, bọn họ có gì mà phải băn khoăn?

Bọn họ phải khiến kẻ địch chết!

Nếu còn không nổ súng nữa thì bọn chúng cũng sẽ bị đánh chết.

Vì vậy một bên đang đánh lén, một bên bắt đầu mạnh mẽ nổ súng.

Đáng tiếc, vì chậm một bước mà hủy cả đời.

Huống hồ bọn họ còn gặp phải toán lính đặc biệt đã có sự chuẩn bị trước.

Một trận giao đấu khiến đám Đại bàng hói không ngừng bị tiêu diệt mà còn bị cướp súng.

Những kẻ nên chết đều đã chết, còn lại đám quân khuyển đang bất tỉnh nên chưa bị giết.

Chắc nó phải cảm ơn khả năng đặc biệt của mình, vì vậy chúng mới bị bắt sống, nếu không đã bị bắn chết từ lâu.

Sau khi diệt trừ đám Đại bàng hói, Khương Ninh có hơi hối hận nên cô lại định giết nó luôn.

Không ngờ mấy đội viên lại rục rịch: “Chị Ninh, chúng ta mang nó về thành phố Phượng đi.”

Quân đội có bốn con chó nhỏ, nhưng bọn chúng không thích hợp để sinh sản, đôi vợ chồng chó sói cũng không thể sinh nữa như vậy thì giống loài sẽ tuyệt chủng.

Thiên tai tận thế, vạn vật tuyệt chủng, bảo tồn giống loài vô cùng quan trọng, huống hồ đây còn là quân khuyển.

Khương Ninh muốn nói ở trong không gian của cô còn trữ mấy giống chó kia kìa.

Đáng tiếc bây giờ hoàn cảnh sống không ổn định, chờ sau này lấy ra cũng không muộn.

Khương Ninh nghĩ đến việc công nghệ ngủ đông vẫn chưa được phát minh thì việc động vật bị lấy ra ngoài có thể sống được hay không cũng là một vấn đề, hơn nữa cũng khiến con người gặp chút khó khăn.

Khương Ninh ngại phiền: “Có lẽ nó bị thiến rồi chứ nhỉ?”

Đội viên đưa tay sờ sờ, vui vẻ nói: “Là một con chó đen còn trẻ, hòn bi của nó vẫn còn.”

Chó bị hôn mê không biết chuyện gì, hòn bi nhỏ đã cứu mạng nó.

Phía xa lại vang lên tiếng súng, ngay sau đó là ánh lửa cao ngút trời, hơn nữa còn lan tràn rất nhanh, lửa tỏa lên sáng như ban ngày.

Chết tiệt, mỏ dầu bốc cháy rồi.

Chuyện đáng lo lắng nhất đã xảy ra.

Trừ khói đen và hỏa hoạn ngút trời, còn vang lên vài tiếng súng.

Mấy người cõng chó vội vàng chạy đi.

Nô lệ ở trại tập trung được cứu ra, bọn họ muốn phát tiết cơn giận nên không ngừng đập đi thiết bị chưng cất mà mình dùng máu và nước mắt dựng nên.

Bọn họ thà hủy diệt, chứ không muốn để lại cho đám Đại bàng hói.

Bên phía mỏ dầu vẫn vang lên tiếng bắn nhau, nếu không họ cũng sẽ bị những người sống sót điên cuồng kia hủy diệt.

Trịnh Vỹ Lệ an ủi bọn họ, dẫn theo Đinh Kỳ đi đến.

Đinh Kỳ với mái tóc ngắn, nhẫn nhịn chịu đói mấy năm đến mức cả ngực cũng biến mất, gương mặt bẩn thỉu hoàn toàn không còn nhận ra là phụ nữ nữa mà là một người đàn ông nhỏ con yếu ớt.

So với Khương Ninh thì cứ như trên trời dưới đất.

Nhưng dưới tình huống khẩn cấp, trừ cảm ơn ra, cô ấy cũng không biết nói gì hơn.

Mỏ dầu quá nguy hiểm nên họ phải lập tức rút lui.

Nhóm tù binh hơi luống cuống, nhưng Đinh Kỳ lại vô cùng bình tĩnh: “Mọi người bình tĩnh, rút lui cần lương thực và xe hơi, mấy ngày trước đám Đại bàng hói kia vừa chở một nhóm vật tư đến, chúng ta phải mang toàn bộ chúng rời đi.”

Đúng, có thể mang theo toàn bộ những thứ kia, những thứ không mang được thì bị phá hết.

Bạn cần đăng nhập để bình luận