Bắt Đầu Thiên Tai Tôi Dựa Vào Tích Trữ Chục Tỷ Vật Tư Nằm Thắng

Chương 1140 -

Chương 1140 -

Sau một lần làm nhiệm vụ, bây giờ cho dù chị Ninh có biến ra loại ảo thuật gì đi nữa, bọn họ cũng sẽ không kinh ngạc.

Mấy người vui vẻ, bận rộn với công việc của mình, làm một bàn tiệc tập thể tương đối thịnh soạn.

Cơm niêu cùng với thịt xông khói, cá muối hầm cà tím, sủi cảo dưa chua, rau xanh và đồ hộp.

Tất cả đều đến từ căn cứ quân sự phía Nam, cho nên khi ăn măng ngọt đóng hộp, đột nhiên Trương Lệ không kìm được nước mắt: “Khi còn nhỏ ở lại trong trường, tôi thường xuyên đến căn tin mua đồ ăn của hãng này, một hộp có thể ăn được mấy bữa.”

Đây là ký ức của cả một thế hệ, ngay cả bọn Hoàng Mậu cũng cảm thán không thôi: “Hương vị vẫn giống y như ngày xưa chúng ta ăn.”

Khương Ninh mỉm cười: “Đợi căn cứ phát triển hơn, sau này đừng nói đến đồ hộp, ngay cả đồ tươi mọi người cũng sẽ ăn đến khi chán thì thôi.”

Đây đúng như một chiếc bánh nhưng chẳng ai tin nó chỉ là bức tranh.*

*Mượn theo câu thành ngữ “vẽ một chiếc bánh cho đỡ đói”.

Từ sau khi Khương Ninh xuất hiện, căn cứ đã càng ngày càng tốt hơn, nhà kính, khu nuôi gia cầm, làm nhiệm vụ mang thùng lưu trữ đúng là có thể khiến căn cứ rực rỡ hẳn lên.

Bọn họ đều vô cùng tin tưởng, thành phố Phượng sẽ ngày càng tốt hơn.

Chẳng qua, thời khắc huy hoàng nhất còn chưa tới mà thôi, cho nên bữa cơm tập thể bất ngờ này là bọn họ chỉ có thể đóng cửa lại mà ăn.

Một là người không biết xấu hổ muốn ăn chực quá nhiều, hai là không có cách nào mà giải thích tại sao măng ngọt đóng hộp lại không bị hỏng.

Mặc dù họ ăn vô cùng vui vẻ, nhưng trong lòng ai cũng đều hiểu rõ.

Vài ngày sau khi ăn cơm tập thể cùng nhau, tiểu đội đặc biệt lại xuất phát.

Tâm trạng của bọn họ đã khác so với lần đầu tiên ra biển, Đậu Đậu đã có thể một mình gánh vác được một phía, bệnh viêm phổi của Cố Đình Lâm cũng đã hoàn toàn khỏi rồi, bây giờ chỉ cần chú ý rèn luyện hoặc điều trị thân thể là được.

Đôi vợ chồng chó sói kia lại thèm chân giò, túm lấy Khương Ninh không cho đi, thậm chí bọn nó còn trù tính ném đám nhóc con vào tay cô.

Bốn nhóc con mũm mĩm kia cũng đã có thể mở mắt.

Chuyện chúng cấu kết với nhau không phải là giả, nhưng mà bọn chúng lại thừa kế hoàn toàn vẻ ngoài đẹp đẽ của đôi vợ chồng vô tâm kia nên dễ dàng khiến người ta gục ngã.

Điểm khác biệt với Tam Bảo đó chính là khi biết nhà thủ trưởng có sói có chó, quân đội đã lập tức đặt trước.

Đợi bốn nhóc con kia dứt sữa, bọn chúng sẽ được đưa đi thuần hóa, sau này chúng sẽ cùng với quân nhân đi chấp hành các loại nhiệm vụ, tuần tra.

Nhưng sói là động vật ăn thịt, cũng không biết đến lúc đó cơm nước trong quân đội có thể nuôi được hay không.

Nhưng mà đến lúc đó trại chăn nuôi gia cầm được xây xong rồi, chỉ cần không xuất hiện vấn đề thiên tai lớn, thì nhu cầu về thịt này cũng không khó giải quyết.

Khí hậu vẫn hay thay đổi như cũ, nhưng bầu không khí ở căn cứ vẫn đang có chiều hướng tốt đẹp, bọn họ đều ngóng trông nhà kính bội thu, ngóng trông sớm đến ngày khởi công xây trại chăn nuôi.

Có lẽ ngày nào đó họ sẽ được nhét đầy bao tử, có cơm với thịt thơm ngào ngạt, còn có thể làm quần áo cho bản thân mình.

Cho nên, chủ đề thảo luận nhiều nhất của bọn họ chính là người con gái và con rể thần bí của nhà thủ trưởng này.

Nghe nói, hai người có năng lực phi thường này đều ở trong tiểu đội đặc biệt, hơn nữa cái tổ này được lập riêng cho bọn họ.

Những người sống sót không dám ghen ghét việc bọn họ ăn thịt, uống rượu, nuôi chó lái xe, chỉ hy vọng có được chút phúc phận, có thể ăn no mặc ấm là hạnh phúc lắm rồi.

Đến ngày xuất phát, Cố Đình Lâm tới tiễn biệt: “Chú ý an toàn.”

Ông nói rất đơn giản, không nói dông dài, nhưng lại khiến người khác cảm thấy ấm áp.

Cả chó cả sói đều kêu gào ư ử, thậm chí con chó còn đi vào trong xe không chịu xuống, cuối cùng không còn cách nào, Đậu Đậu đành phải lái xe đưa anh trai và chị dâu ra bến tàu.

Chú chó đứng ở trên bờ, nhìn theo bóng dáng dần biến mất trên mặt biển, cố chấp chờ một lúc lâu chẳng muốn dời đi.

Tất cả nhân viên đều đến đông đủ, ngoại trừ vật tư được căn cứ phát, mỗi người đều được mang thêm bên mình một ít, Khương Ninh cũng không ngoại lệ.

Cô mang theo khá nhiều đậu, khi nhàm chán có thể làm giá đỗ hoặc làm đậu hũ.

Khi tụ họp một lần nữa, thành viên trong đội đã vô cùng quen thuộc, ai cũng trông chờ hành trình đi trục vớt lần này.

Đêm đến, Khương Ninh cất tàu ngầm số 2688 lại, sau đó mọi người tập hợp tại tàu ngầm hạt nhân của Hứa Khai Thái…

Bạn cần đăng nhập để bình luận