Bắt Đầu Thiên Tai Tôi Dựa Vào Tích Trữ Chục Tỷ Vật Tư Nằm Thắng

Chương 289 -

Chương 289 -

Lục Vũ bị Khương Ninh nói nên giật mình một cái, anh ấy vô thức sờ mặt: “Ui…”

Bị gián lớn tấn công vào mặt là chuyện quá tởm rồi, không ngờ còn bị bọn chúng cắn.

A a a, anh ấy sẽ không bị hủy dung đấy chứ? Vợ anh ấy thích gương mặt này nhất đó!

Khương Ninh đề nghị: “Dùng thuốc đỏ khử trùng đi, uống thêm thuốc hạ sốt nữa.”

Lục Vũ vừa khử trùng, vừa tủi thân nói: “Vợ ơi, nếu mặt anh xấu đi rồi, em có cần anh nữa không?”

Trịnh Vỹ Lệ nói: “Cần mà.”

Một đám người bị nhét cơm chó vào mồm: “...”

Gián lớn thì bò đầy nhà, mà hai người còn sến sẩm như vậy, đúng là không biết xấu hổ, có cần mạng nữa không hả?

Xử lý xong vết thương lại phải tiếp tục chiến đấu, phòng 1803 vẫn còn thấy sợ nên vẫn đóng cửa sổ sân thượng.

Lưới thép mà họ đổi được cũng không nhiều, còn dư lại một chút lấy ra cũng kỳ, Khương Ninh quyết định không đưa nữa, cô đề nghị: “Mọi người tốt nhất là che hết cống thoát nước lại luôn đi, gián ở sân thượng cứ dùng thuốc giết là được.”

Sân thượng không thể che kín hoàn toàn, một khi không khí không thể lưu thông, lầu trên cùng sẽ giống như cái hộp thiết đặt trên lửa, người ở bên trong không bị hầm chín mới là lạ.

Người sống không thể nhịn tè đến chết được, phòng 1803 còn lại hai tấm thép, vì vậy họ lại dùng để che đi mấy lỗ nhỏ ở phía trên.

Vừa để mấy con gián không bò vào được, vừa có thể hóng mát.

Hoàn cảnh khó khăn, chỉ có thể tìm vui trong khổ, làm xong cũng không quên uống một ly bia lạnh để chúc mừng một chút.

Có hai tên tạo không khí, Khương Ninh muốn buồn khổ cũng khó.

Vì vậy, mọi người lại tụ họp lại lần nữa.

“Nào nào nào, hôm nay gián lớn đến, ngày mai không biết lại có cái gì, chúng ta cứ uống cho say hôm nay trước, thoải mái đã rồi tính tiếp.”

Khương Ninh về nhà, bưng hơn nửa tô trà sữa trân châu ướp lạnh qua.

Uống một ngụm trà sữa lạnh buốt, cảm giác như đã sống lại một chút rồi, lỗ chân lông khắp người dường như cũng nở ra.

Lục Vũ cũng uống hai chén: “Tay nghề của A Ninh thật tốt, bọn tôi không làm được, trân châu vừa cứng vừa dai, trà sữa toàn là bột nhập khẩu.”

“Ai bảo các người không biết trữ, vật tư đều bị đóng băng hư hết rồi.”

Trương Siêu cũng khen không dứt miệng, nghĩ đến vật tư còn trong nhà: “Làm thế nào đây?”

Kẻ gây tai họa Khương Ninh: “Là do anh Thâm của các người làm.”

Vì vậy, hai đàn em lao đến điên cuồng khen ngợi Hoắc Dực Thâm, không ngờ người ta cũng là cao thủ đánh trả: “Không có, do A Ninh dạy tôi thôi.”

A a a, đáng ghét, mấy thứ sến sẩm này, lại bị bọn họ lừa rồi!

Lục Vũ nháy nháy mắt với Khương Ninh, chậc chậc chậc, trước kia còn không để ý đến Thâm, xem ra bây giờ dạy bảo người ta tốt nhỉ.

Phải biết rằng, trước kia anh Thầm cầm súng, bây giờ mấy chuyện bếp núc cầm xẻng cầm nồi, nấu canh còn cô chỉ cần rửa tay ăn cơm.

Ồ, thì ra Khương Ninh là cao thủ đùa giỡn tình yêu.

Nhưng mà, vì yêu mà cúi đầu, bọn họ cảm thấy anh Thâm không hề mất thể diện, mà còn trở thành người đàn ông quyến rũ.

Nói chuyện một hồi, đề tài lại quay lại với chiến công to lớn của đoàn quân thỏ, não cả Lục Vũ như được khai mở: “Mọi người nói xem, có thể ăn thịt gián không?”

Khương Ninh cảnh cáo: “Gián lớn biến dị sinh sản nhanh như vậy, hơn nữa còn chui ra từ đống rác, cả người nó đều là vi khuẩn, nếu các người không muốn chết, tốt nhất đừng…”

Còn chưa nói dứt câu, dưới lầu đã truyền đến tiếng kêu rên thê lương.

Sân thượng bị đóng chặt, mọi người chỉ có thể mở cửa sổ cầm ống nhòm nhìn xuống, chỉ thấy một người đàn ông liều mạng chèo thuyền, trên thuyền có một người phụ nữ còn da bọc xương, trong ngực còn đang ôm một đứa bé đang hấp hối.

Mặt đứa trẻ không còn giọt máu, miệng không ngừng nôn mửa.

Người phụ nữ vừa khóc vừa cãi nhau với người đàn ông.

Mọi người nghe mà rợn tóc gáy, đang đói bụng, đứa trẻ này đã vô thức bắt con gián lớn nhét vào miệng.

Không biết đứa bé đã ăn bao nhiêu, đến khi người lớn phát hiện ra đã ói và tiêu chảy, cả người co quắp bất tỉnh.

Tay chân hai người luống cuống, chỉ có thể đưa đứa bé đi bệnh viện.

Nhưng bệnh viện đã không còn thuốc từ lâu rồi, cho dù đưa đến thì có chắc đã cứu được.

Bạn cần đăng nhập để bình luận