Bắt Đầu Thiên Tai Tôi Dựa Vào Tích Trữ Chục Tỷ Vật Tư Nằm Thắng

Chương 937 -

Chương 937 -

Nói về kỹ năng chuyên môn, Lưu Thành tuyệt đối không hề thua kém người khác, nhưng nói về sự nhanh nhạy, anh ấy vẫn chậm hơn nửa nhịp.

Nhưng dù có chậm đến mấy, lúc này anh ấy cũng ý thức được có điều không ổn.

Một vùng biển lớn như vậy, sao lại có nhiều rau cải còn đọng sương như vậy?

Anh ấy ngẩn người một lúc rồi đột nhiên giật mình, nghĩ đến sự giúp đỡ của 2688 đối với 1926, vô ý thức buột miệng nói: "Này, tôi nhớ ra rồi, túi thuốc này là tôi mua ở căn cứ quân sự phía Nam, còn cái bạn tặng là một túi khác. Chia tay lâu như vậy cũng không biết họ thế nào rồi? Giá như lúc đầu họ cùng đến Ngôi Nhà Mới thì tốt biết mấy."

Là quân nhân, Lưu Thành ít khi nói dối, trong tình huống cấp bách lòng bàn tay anh ấy đổ đầy mồ hôi, ngay cả ánh mắt cũng có vẻ lảng tránh.

Nhưng người đàn ông bị thương lại không nghĩ nhiều: "Nói như vậy là chỉ cho chúng tôi phương hướng, người bí ẩn đưa lương thực và vật tư đến từ căn cứ quân sự phía Nam?"

Cậu ba nhà họ Dung đột nhiên cười: "Mặc kệ là người hay ma, đến từ đâu, dù sao cũng không có ý xấu, nếu không cũng chẳng giúp đỡ các anh, để các anh có cơ hội tìm thấy Ngôi Nhà Mới."

"Đúng vậy.” Trong lòng người đàn ông kia rất biết ơn.

Vật tư của hai con tàu đã cứu sống hơn năm trăm người, cả đời họ sẽ ghi nhớ và biết ơn.

Nghe Lưu Thành nói vậy, người bí ẩn giúp đỡ họ hẳn là đến từ căn cứ quân sự phía Nam.

Gặp được đồng bào có tấm lòng nhân ái như vậy trong thiên tai, anh ta cảm thấy vô cùng tự hào.

Những người khác thở dài: "Các anh thật may mắn, sao chúng tôi lại không gặp được chứ."

Có người hùa theo, có người trêu chọc nhưng sự thật đằng sau con tàu ma là gì, không biết có bao nhiêu người tin.

Nhưng ánh mắt cậu ba nhà họ Dung nhìn Lưu Thành lại thêm phần sâu xa.

Gã ta biết Lưu Thành quen chị gái và anh rể trên biển.

Đợi vài phút, máu thực sự đã ngừng chảy một cách kỳ diệu.

Nhưng người bị thương không được nói nhiều, sự kiện tàu ma không tiếp tục, chủ đề tự nhiên chuyển sang chuyện khác.

Không biết từ lúc nào trời đã tối, mọi người tụ tập ăn uống vô cùng thỏa mãn rồi lại lưu luyến chào tạm biệt nhau. Sau đó, họ vội vã đi chuyến phà cuối cùng, ngày mai còn phải dậy sớm khuân vác.

Cậu ba nhà họ Dung ngồi ở vị trí ngoài cùng, mặc cho gió biển lạnh lẽo thổi vào mặt, đầu óc rối bời...

Còn Lưu Thành lúc này nằm trên giường trằn trọc không ngủ được, anh ấy đang dần hồi tưởng lại những ngày gặp gỡ và chung sống với 2688.

Khương Ninh ở bên này rất vui, Đậu Đậu được lãnh đạo đánh giá cao, sắp được chuyển đến khu A làm cán bộ dự bị.

Đến căn cứ mấy tháng, cô bé hoạt bát hơn trước rất nhiều, cũng kết giao được một số bạn mới.

Không phải kiểu bạn sẽ hết lòng vì nhau nhưng đối phương không có ý xấu, có thể trò chuyện đã là rất tốt rồi.

Khương Ninh tự thấy cũng không tệ, bệnh viện vẫn thiếu bác sĩ và thuốc, nhưng mọi người có năng lực bao nhiêu thì sẽ làm bấy nhiêu việc.

Thảo dược trồng ngày càng nhiều, cô và Mã Quang Niên đều đang dẫn dắt thêm học sinh.

Hiện tại, căn cứ vẫn đang khó khăn chồng chất, nhưng tương lai vẫn còn ở phía trước.

Tóm lại, mọi thứ đều đang phát triển theo chiều hướng tốt.

Cô quay người, chui vào lòng Hoắc Dực Thâm: "Anh Hoắc, anh có hài lòng với cuộc sống hiện tại không?"

"Rất hài lòng."

Sống lại một đời, không chỉ có người thân bên cạnh, anh còn có được người mình yêu, cùng nắm tay cả đời.

Sao có thể không hài lòng?

Anh không nhịn được hôn cô một cái.

Ai ngờ vì không nhịn được mà môi lưỡi quấn lấy nhau.

Khương Ninh không đẩy ra, chỉ khẽ nhắc nhở: "Đậu Đậu và Cola đều chưa ngủ."

Hoắc Dực Thâm mất mấy phút mới bình tĩnh lại: "Trưa mai anh đến chỗ em."

Cô chọc vào eo chó của anh, nhẹ nhàng cắn vào tai anh, khẽ nói: "Đến sớm một chút."

Hoắc Dực Thâm gần như mất kiểm soát: "..."

Bạn cần đăng nhập để bình luận