Bắt Đầu Thiên Tai Tôi Dựa Vào Tích Trữ Chục Tỷ Vật Tư Nằm Thắng

Chương 1236 -

Chương 1236 -

Khương Ninh bật máy hút khói rồi làm nóng đáy nồi lẩu.

Đỏ cay, tươi sáng, sặc lên cả não.

Trương Siêu và Lục Vũ đứng trước máy hút khói, hít một hơi thật sâu, khiến cho người ta sặc đến nỗi phải ho khan nhưng vẻ mặt của họ lại vô cùng say mê.

Đúng vậy, đây chính là mùi vị mà nhiều năm họ không được ngửi.

Ngon! Quá!

Họ cảm giác như linh hồn chết đi đang dần trỗi dậy.

Trịnh Vỹ Lệ và Đinh Kỳ không nói gì, đừng trông hai tên này bình thường chín chắn, chỉ cần tụ họp với Khương Ninh là sẽ để lộ ra sự ngốc nghếch ngay.

Như vậy cũng tốt, ít nhất còn có tinh thần tươi mới của cuộc sống.

Lục Vũ hơi bất mãn: "A Ninh, cái máy hút khói này của hãng nào thế, hút sạch quá vậy?"

"Hàng chuyên dụng của Đại bàng hói đó." Khương Ninh chọn lọc rồi kể lại sự tích anh dũng của mình ở Bắc Cực: "Đáng tiếc là các cậu khi đó chẳng ở đấy, nếu không chúng tớ đã chiếm được căn cứ dưới biển của Đại bàng hói rồi, có thể cướp thêm nhiều vật tư, sao có thể để gấu Nga được hời."

Cô nổ, Lục Vũ cũng nổ.

"Ai bảo không đâu, bọn tớ nhìn Đại bàng hói đổ bộ lên bờ, biển nổi mưa rền gió dữ, suýt nữa đã diệt hết toàn quân của chúng rồi. Nếu lúc đó trong tay có vũ khí hạt nhân hạng nặng thì bọn tớ cũng sẽ không để bọn chúng bắt nạt đâu."

Bọn họ lang thang ở đại lục mới, đã đi qua rất nhiều nơi.

Ở một nơi khác của đại lục mới là nơi đóng quân của nhóm gấu Nga.

Đúng vậy, bọn họ cũng lên bờ, một nhóm ở phía Nam, một nhóm ở phía Bắc, cách nhau hơn mấy ngàn kilomet.

Khương Ninh ngạc nhiên, gấu Nga và Đại bàng hói vậy mà đều đang ở đại lục mới? Ắt hẳn là có điều gì đó.

Thời gian trôi rất nhanh, nháy mắt trời đã chạng vạng.

Tất cả món ăn đã chuẩn bị xong xuôi, bọn họ đang đợi hai anh em Hoắc Dực Thâm về.

Hai người họ chẳng phụ sự mong đợi của mọi người, mặt trời vừa xuống núi là họ đã về đúng giờ.

Đậu Đậu vui vẻ nói: "Chị dâu ơi, em về cùng với chị Nhân nè."

Khương Ninh hỏi: "Tình trạng của chị ấy sao rồi?"

"Bận bịu như vậy cũng tốt, sẽ không nghĩ ngợi lung tung ạ." Đậu Đậu báo cáo tình huống: "Chị ấy bảo ngày mai cũng muốn đến, đến lúc đó khi đi làm em sẽ gọi chị ấy theo."

Đậu Đậu biết rõ, Vu Trường Chinh chẳng những là cấp trên của chị dâu anh trai nên bình thường cũng quan tâm cô bé nhiều hơn, cô bé có thể giúp được gì thì sẽ không từ chối.

Cách trở nhiều năm, 18 năm mới được đoàn tụ một lần nữa, Đậu Đậu đã trưởng thành, còn có thêm cả Đinh Kỳ.

Vẫn là tập quán cũ, lẩu uyên ương.

Chó không thể ăn cay, nhưng Đậu Đậu đã đến tuổi có thể uống rượu.

Mọi người ngồi đầy bàn, sôi nổi náo nhiệt khai tiệc.

Thịt gà, thịt vịt, đậu hủ, rau xanh, cà chua, mộc nhĩ...

Cay đến nỗi chảy cả mồ hôi và nước mắt.

Mọi người vừa ăn vừa nói chuyện, Hoắc Dực Thâm cả ngày đều mở hàng bàn giao, không quên báo với bốn người: "Thùng lưu trữ mà tàu ngầm mọi người đưa đến đã được mở ra rồi, là thiết bị sản xuất phân bón.

Có thể sản xuất kỹ thuật phân bón sao?

Trương Siêu và Lục Vũ không biết phải phản ứng như thế nào, vì thứ này mà bọn họ đã hy sinh chín người đồng đội, thế nhưng nó lại đưa đến hy vọng sống sót cho rất nhiều người.

Đậu Đậu ngạc nhiên mừng rỡ: "Nếu căn cứ có thể sản xuất phân bón thì sản lượng cây nông nghiệp có thể tăng lên không ngừng, rất nhiều người sẽ không phải đói bụng nữa."

Lục Vũ lau mặt, không biết được là mồ hôi hay nước mắt: "Nào, chúc chúng ta sau này được ăn no mặc ấm.

Ăn lẩu đến tận tối muộn, khi tiễn bọn họ đi Khương Ninh còn thêm gia vị vào nồi lẩu.

Khi quay trở về phòng, cô lấy bia dứa ra uống, không kiềm được mà tươi cười.

Uống giữa chừng thì bị Hoắc Dực Thâm lấy mất, anh cũng uống vài ngụm: "Vui lắm sao?"

Khương Ninh tựa vào vai anh: "Ừm."

Thật sự là rất vui.

Hoắc Dực Thâm có thể cảm nhận được tâm trạng của cô rất nhẹ nhõm

Nhóm Trương Siêu và Lục Vũ đến đã khiến cho cô cảm thấy thỏa mãn, trông đợi nhiều hơn vào tương lai.

Cô không kiềm được mà kéo mặt của Hoắc Dực Thâm sang rồi hôn lên thật mạnh.

Vui vẻ thật đấy, nhưng Hoắc Dực Thâm muốn nói rằng, Đậu Đậu đang ở bên cạnh này.

Đậu Đậu nên làm gì bây giờ, cô bé ngay lập tức quay đầu đi giả vờ như chưa nhìn thấy, sau đó đứng dậy ra sân sau tắm rửa.

Em gái vừa rời đi, Hoắc Dực Thâm liền ôm lấy Khương Ninh khiêng về phòng, anh không quên thuận tay khóa trái cửa phòng lại.

Khương Ninh bị anh khiêng vào phòng gãi vào vai anh: "Không giả vờ đứng đắn nữa sao?"

Hoắc Dực Thâm đặt cô lên giường, đưa tay cởi thắt lưng trên eo: "Ừm, không giả vờ nữa."

Bạn cần đăng nhập để bình luận