Bắt Đầu Thiên Tai Tôi Dựa Vào Tích Trữ Chục Tỷ Vật Tư Nằm Thắng

Chương 176 -

Chương 176 -

Nếu Hoắc Dực Thâm mở miệng, cô nhất định sẽ giúp, nhưng sau này phải giữ khoảng cách.

Nói một câu khó nghe, bả vai của anh chỉ là bị bầm tím, cũng không thật sự không thể nhúc nhích, chỉ là không thể xách vật nặng và vận động mạnh thôi, cuộc sống hàng ngày không có vấn đề lớn.

Nếu như cậy việc có ân, tất có mưu đồ, mà mưu đồ cái gì? Hơn phân nửa không phải vật tư bình thường.

Không có cách nào, giãy giụa ở tận thế nhiều năm, dù là làm lại một lần nữa thì trong lòng sẽ không thể nào đơn thuần, nhìn ai cũng cảm thấy người đó không có ý tốt.

Huống chi, cô còn mang bí mật về không gian, cô không đánh cược nổi!

Tóm lại, đủ loại hành vi của anh khiến cô nhìn với cặp mắt khác xưa.

Bà Chung gõ cửa lần nữa, tâm trạng vui buồn lẫn lộn.

Ba Chung và Chung Bình là nhân viên nghiên cứu kỹ thuật, sau khi được phỏng vấn, họ nhận được công việc mà không chậm trễ chút nào, mỗi tháng trả mười lăm cân gạo hoặc mì làm thù lao.

Mẹ Chung là giáo viên, những công việc yêu cầu kỹ thuật thì bà ấy không đạt tiêu chuẩn, nhưng cũng thành công xin vào đội nhặt xác cấp thấp nhất.

Đừng thấy nhặt xác xui xẻo, thu nhập lại thấp, nhưng người đến ứng tuyển nối dài không dứt.

Mỗi tháng chỉ có năm cân gạo, nhưng được bao một bữa ăn, không dám nói ăn no hoàn toàn, nhưng dù sao cũng là việc cu li, ăn no bảy tám phần thì không thành vấn đề, hơn nữa còn có những phúc lợi khác.

Tỷ lệ đào thải cực cao, khả năng mẹ Chung được mời rất thấp, nhưng bà Chung gừng càng già càng cay, bảo con dâu lén nhét hai cân bột sắn cho người phỏng vấn, vậy là xong.

“Tiểu Khương, nếu mấy đứa các cháu ai muốn đi phỏng vấn, bà tìm mẹ Chung Bình dẫn các con đi một chuyến.”

Bà ấy lo lắng mấy đứa trẻ này quá bướng bỉnh, không muốn đi cửa sau tặng quà, công việc là để bảo đảm cuộc sống, không thể nói như rồng leo làm như mèo mửa hay hành động theo cảm tính.

Xin lỗi, tầng 18 chỉ muốn làm bừa, nhưng vẫn cảm ơn ý tốt của bà Chung.

Có thể khiến cho bà Chung mạo hiểm ra khỏi phòng trong thời tiết giá rét, chắc chắn sẽ không phải chỉ vì chút chuyện nhỏ này.

Quả nhiên, vẻ mặt bà Chung lo lắng nói: “Đám người bảo kê thu phí thức ăn đã thu được 8 tòa bên kia rồi, rất nhanh sẽ đến tòa nhà này của chúng ta, mấy đứa có tính toán gì không?”

Lương thực là mạng, ai lại bằng lòng giao mạng mình ra chứ?

Bà Chung đã sống đến tuổi này, thật ra lại không sợ chết, nhưng nếu có cơ hội sống, ai sẽ lựa chọn cái chết đây?

Cho dù bà ấy không lo lắng cho mình, cũng phải lo lắng cho người nhà.

Hơn nữa, người không biết đủ giống như con rắn muốn nuốt lấy cả con voi.

Bây giờ thu mỗi người ba cân lương thực, nếu quả thật có thể thuận lợi thu thập, kế tiếp sẽ là năm cân.

Bà ấy tới từ thời đại nạn đói hoành hành, đã nhìn thấy đủ các loại thế lực xấu xa, đám súc sinh đã mất đi tính người này nếu không ép khô xương cốt tới khi chỉ còn lại cặn bã tuyệt sẽ không bao giờ dừng lại.

Một khi sơ hở, tuyệt đối sẽ là địa ngục.

Nhưng cả nhà nhà họ Chung đều là người văn nhã vai không thể gánh, tay không thể xách, đừng nói đấu với bọn họ, sợ là mất mạng cũng không làm gì được một sợi tóc của bọn họ.

Cho nên, lúc này mới mặt dày đi lên hỏi tầng 18.

Khương Ninh biết dụng ý của bà, nhưng cũng không vội vã trả lời: “Khu nhà chúng ta lớn như vậy, nếu như mọi người đồng tâm hiệp lực xông lên, còn sợ không dẹp được bọn họ sao?”

Bà Chung thở dài: “Những người đó nhiều thủ đoạn, trước tiên giải quyết tầng trưởng có thể dẫn đầu nói chuyện, cho bọn họ lợi ích thỏa đáng, cái này không phải thành đồng lõa sao?”

Khương Ninh có chút kinh ngạc: “Không có ai phản kháng ạ?”

"Vậy thật ra cũng có, tầng trưởng tòa 15 và tầng trưởng tòa 16 tính cách chính trực, dẫn theo một nhóm người sống sót phản kháng, thậm chí đến Cục Cảnh sát báo án, ngày hôm sau thi thể hai người liền bị ném tới trước cửa, tầng trưởng tòa 16 là nữ, kết quả bị đám súc sinh kia...”

Cục Cảnh sát không quản lý à?

Không phải không quản lý, mà căn bản là không quản lý được.

Bạn cần đăng nhập để bình luận