Bắt Đầu Thiên Tai Tôi Dựa Vào Tích Trữ Chục Tỷ Vật Tư Nằm Thắng

Chương 164 -

Chương 164 -

“Điều kiện là gì?”

“Tôi muốn đến tầng 18, ở cùng với các cô.”

“Chỉ có thế?”

“Lương thực của cô chia tôi một nửa.”

“Còn có điều kiện khác không?”

Tất nhiên có, đi vào ở trước rồi nói sau, đợi đến khi lấy được sự yêu thích của cô thêm một lần nữa, hoàn toàn hòa nhập với cuộc sống tầng 18.

“Cô yên tâm, chỉ cần đồng ý điều kiện của tôi, tôi chắc chắn sẽ giữ bí mật cho cô, sẽ không tiết lộ cho bất kỳ ai.”

“Nhưng mà, tôi không tin người sống.”

Dương Vĩ Thông ngây người: “Cái gì?”

Lời vừa dứt, lồng ngực chợt đau đớn.

Dương Vĩ Thông trợn to mắt, dù thế nào cũng không ngờ được cô sẽ đột nhiên lật mặt.

“Chỉ có người chết, mới có thể giữ bí mật mãi mãi.”

Còn là hotboy trường? Ngoại trừ khuôn mặt này ra thì chẳng còn cái gì khác.

Khi bộ lọc mù quáng trong tình yêu bị rạn nứt, ngay cả cứt chó Dương Vĩ Thông cũng không bằng, tiếc là bản thân đời trước bị cứt che mờ não, bị hút cạn giá trị rồi chết một cách thảm thương.

Rút đao ra, máu tươi phun tung toé.

Nếu không phải kiểm tra xem anh ta có biết đến không gian không, cô thậm chí còn chẳng muốn nói lời vô nghĩa với anh ta.

Kết quả, Tô Mộng Dao thật sự kín như miệng bình, vậy mà lại không tiết lộ cho anh ta.

Đám người này, cuối cùng đều chết hết rồi.

Chỉ cần giữ cảnh giác, bí mật của không gian sẽ không bị phát hiện.

Đối mặt với cái chết của anh ta, Cola vẫn chưa hết hận, nhấc chân tè vào mặt anh ta.

Khương Ninh: “...”

Chậc chậc, còn ghi thù hơn cả cô, sau này tuyệt đối không được đắc tội đến lão chó.

Vẩy nước tiểu xong còn chưa đủ, nó còn không ngừng lôi kéo ở trên người người đàn ông kia.

Hình ảnh thật sự rất cay mắt, Khương Ninh lựa chọn im lặng quay mặt đi.

Cola kiên trì lôi kéo, đào từ trong quần áo ra một túi thức ăn, đồng thời còn có một thỏi vàng ròng.

Thức ăn khoảng 5kg, đều là gạo mới.

Thỏi vàng khoảng nửa cân, nếu đổi thành trước tận thế, có thể đổi rất nhiều tiền.

Chó con gặm đồ đến trước mặt Khương Ninh: Cho, con sen, nó lại nộp khẩu phần ăn rồi!

Khương Ninh ném đồ vào không gian, cũng không xử lý hiện trường mà trực tiếp đưa Cola rời khỏi.

Mỗi ngày đều có người chết, khắp nơi đều là người chết, ai rảnh quan tâm đến ai giết chứ.

Bầu trời dần tối sầm lại, sắp tối đen rồi, nguy hiểm ở bên ngoài sẽ tăng cao.

Rẽ về đường chính, cô bất ngờ phát hiện Hoắc Dực Thâm còn đó, anh nắm tay Đậu Đậu đứng ở trong gió lạnh đợi.

Đôi mắt sâu thẳm nhìn sang, khuôn mặt lạnh lùng hiện lên ý cười.

“Chị.” Đậu Đậu vui vẻ vẫy tay: “Cola.”

Chó con chạy đến, cò vào Đậu Đậu.

Khương Ninh chạy đến, không hiểu nói: “Không phải bảo anh đi trước sao?”

“Quay về cũng không có việc gì làm, coi như đi dạo đi.”

Đi dạo? Gió lạnh sẽ chết người đó.

Khương Ninh xoa tay nói: “Đi thôi, trời sắp tối rồi.”

Mỗi người dẫn theo một người, chầm chậm đi về phía khu nhà.

Quay về tầng 18, Khương Ninh gõ cửa phòng 1803, muốn nhờ Trương Siêu và Lục Vũ làm xe trượt tuyết.

Cô không muốn vì chút củi lửa mà ngày não cũng chạy ra bên ngoài, thỉnh thoảng ra vẻ còn được, sau đó nằm ở trong nhà nằm ườn ra.

Cho nên, ngày mai cô không những cần đem trúc về, còn phải nghĩ cách làm chút củi lửa.

“Xe trượt tuyết?” Lục Vũ kinh ngạc nói: “Cho Cola à?”

Ừm, cũng được, dù sao thức ăn cho chó không thể để phí, chỉ cần còn thở thì phải làm việc.

Dù sao cũng tận thế rồi, bớt cho chó con nói cô phân biệt đối xử.

Dân chủ à, chó người bình đẳng không mất mặt!

Bạn cần đăng nhập để bình luận