Bắt Đầu Thiên Tai Tôi Dựa Vào Tích Trữ Chục Tỷ Vật Tư Nằm Thắng

Chương 1257 -

Chương 1257 -

Đúng là Tần Mục đã trở về, nhưng hồn lại ở lại thành phố Phượng.

Dường như Tần Xuyên đã tiêu hết tài sản mà mình đã tích góp, vắt hết óc giới thiệu cho con trai đi xem mắt.

Cô gái lớn hơn cậu ấy năm tuổi, nhưng cũng là cô gái trẻ nhất ở thành phố Hoa rồi, hơn nữa hoàn cảnh gia đình cũng rõ ràng, chỉ cần kết hôn là có thể sinh con, bao nhiêu con em trong quân đội đều quan tâm đến nhưng cậu ấy không chút nể tình từ chối: “Xin lỗi, tôi đã có người mình thích rồi.”

Ông trùm suýt nữa đã xuất huyết não.

Hắn ta tiêu hết cả gia tài, dùng hết sức lực để nuôi lớn thằng con trai, vậy mà… Biết thế sinh trứng gà còn hơn!

Nhưng cũng còn cách nào nữa chứ? Con cái là của nợ của ba mẹ mà.

Tên xấu xí cũng luống cuống, ông trùm lại khóc trước mặt hắn ta.

Tần Xuyên là ông trùm đó, lúc vợ chết cũng không khóc, thiên tai hơn mười năm cũng không khóc!

Ngay khi ông trùm tuyệt vọng nhất, thành phố Hoa công khai chính sách hoạt động mới nhất, thành phố Phượng là căn cứ người Hoa, cư dân thành phố Hoa có quyền lựa chọn sống ở đây hay đến thành phố Phượng.

Chính sách này, cũng được áp dụng cho quân nhân.

Tần Mục nói, cậu ấy muốn đi thành phố Phượng.

Ông trùm thật sự không nhịn được, tức giận tát cậu ấy một cái: “Đầu con là bùn nhão hả? Sao cấp trên có thể chịu thả con đi, có khi là có gài bẫy.

Con thật sự muốn xuất ngũ rời đi, quân đội thành phố Hoa sẽ chấp nhận con chắc?

Cho dù bọn họ thật sự chịu thả con, vậy con định làm gì? Cách xa như vậy, con muốn nhảy xuống biển rồi bơi đi à?”

Cả đời Tần Xuyên lăn lộn buôn bán, ăn muối còn nhiều hơn con trai ăn cơm, thủ đoạn nào mà chưa từng thấy qua.

Quân đội thành phố Hoa tốt xấu lẫn lộn, quân nhân trong quân khu khác nhau cũng khác nhau, sống lâu ngày sẽ sinh ra mâu thuẫn.

Trẻ con có mẹ mới có sữa uống, trẻ mồ côi chỉ có thể dựa vào bản thân mình, nhịn đói ba ngày cũng là chuyện bình thường.

Những năm qua đa số người trong quân khu phía Nam đều ra ngoài, nhất là cấp bậc thấp, thật ra trong lòng cũng không quá để ý.

Nhưng còn có thể làm gì được đây? Mười ngón tay cũng có ngón ngắn ngón dài, đâu phải ai cũng ăn được thịt, huống hồ là trẻ mồ côi.

Rất nhiều người đang rục rịch, nhưng cũng sợ không đi được.

Không ngờ cấp trên đột nhiên làm thật, có thể tự do rời đi.

Có người đầu tiên, cũng sẽ có người thứ hai.

Phần lớn là quân nhân, tất cả đều là người từ quân khu phía Nam.

Không phải thành phố Hoa không tốt mà là bọn họ muốn tìm về quê hương của mình.

Trừ quân nhân, sau khi có có những người sống sót bình thường ở thành phố Phượng tìm hiểu được tình huống, bọn họ cũng hơi động lòng.

Cuối cùng, có đến hơn ngàn người đăng ký.

Tần Xuyên không làm gì được con trai, dù sao bản thân cũng động lòng.

Sau khi bàn bạc, hai nhà quyết định dọn đến thành phố Phượng.

Những năm qua, có rất nhiều nhân viên kế hoạch Helios tổ chức đến căn cứ Hoa Thành, bọn họ lái tàu ngầm là đến được, không cần thành phố Hoa lái tàu đưa đi.

Hơn hai mười tàu ngầm, tạo thành một đội lái đi.

Qua một tháng, bọn họ vượt biển bình an đến thành phố Phượng.

Khương Ninh kinh ngạc, không ngờ thành phố Hoa lại rộng lượng như vậy.

Thành phố Phượng tiếp nhận toàn bộ nhân viên, hơn nữa còn cố gắng hết sức sắp xếp công việc cho bọn họ.

“Chị, cảm ơn.” Tên xấu xí đột nhiên rơi nước mắt, không ngừng lấy tay dụi mắt.

Khương Ninh khó hiểu: “Sao thế?”

“Cậu ba nhà họ Dung đã sắp xếp công việc cho Mỹ Lệ rồi, bây giờ đang làm việc trong khu nuôi trồng.”

Cậu ba nhà họ Dung còn mở tiệc chiêu đãi bọn họ thay cô, thức ăn còn rất phong phú, thịt và trứng gà có đủ.

Hắn ta đã là ông trùm vẫn buôn bán như cũ, Đậu Đậu cũng giúp đỡ rất nhiều, cô bé giúp bọn họ mở được một tiệm bán sỉ gia cầm hoặc dược liệu.

Bọn họ đến thành phố Phượng một tháng, mà còn phất lên nhanh hơn nửa năm ở thành phố Hoa.

Thế này là do tổ tiên mách bảo rồi, không thể làm trái được.

Tin tức đến quá nhiều, Khương Ninh cần phải tiêu hóa: “Cậu và Mỹ Lệ đều có công việc, sao còn ra đây bày hàng?”

Tên xấu xí vô cùng hăng hái nói: “Chị, chúng tôi còn phải nuôi con trai, cũng muốn có cuộc sống tốt hơn, nhất định phải cố gắng hơn.”

Bạn cần đăng nhập để bình luận