Bắt Đầu Thiên Tai Tôi Dựa Vào Tích Trữ Chục Tỷ Vật Tư Nằm Thắng

Chương 559 -

Chương 559 -

Trong hai năm xa cách này, đối với bọn họ thì cũng không phải hồi ức tốt đẹp gì, với Trịnh Vỹ Lệ lại càng là tai nạn nên Khương Ninh thức thời không hỏi thêm gì nữa.

Tạm biệt xong thì xuống lầu, Hoắc Dực Thâm đã chờ sẵn ở ngã tư.

Ba người một chó về nhà, Khương Ninh chia sẻ với Hoắc Dực Thâm chuyện hôm nay: "Trạng thái bây giờ của Trương Siêu rất tốt, chỉ là Trịnh Vỹ Lệ bị trầm cảm có ảnh hưởng khá lớn, nhìn Lục Vũ lúc nào cũng cười hì hì như chẳng có chuyện gì nhưng thật ra cũng rất khổ tâm, em thấy cứ đà này không khéo cậu ấy cũng bị tra tấn ra bệnh mất."

Nếu bình thường không có Trương Siêu khuyên răn, nói không chừng anh ấy cũng nối gót Trịnh Vỹ Lệ.

Thời đại thiên tai tận thế, sự thật tàn khốc dẫn tới tinh thần bị tra tấn, thử hỏi còn lại mấy người có được tâm lý khỏe mạnh?

Trở lại khu chung cư, ở trạm bảo vệ có dán thông báo mới, Ủy ban chủ sở hữu mời dự cuộc họp chủ sở hữu lần thứ nhất, liên quan đến việc trưng thu tài sản và chung tay xanh hóa cộng đồng, buổi tối đúng tám giờ bắt đầu họp.

Quả nhiên là ai bị đánh mới thấy đau, lần này không ai dám bỏ qua nhà số 50 nữa.

Ăn cơm tối xong, Khương Ninh và Hoắc Dực Thâm có mặt đúng giờ.

Hầu hết các nhà đều có mặt đầy đủ, ai nấy đều ra sức khen ngợi nhau, nhất thời tạo nên bầu không khí hòa nhã, ai không biết còn tưởng ở đây đang tổ chức tiệc cocktail.

Hai người không vào góp vui mà tìm một góc yên tĩnh ngồi xuống.

Đang nhìn ngó xung quanh, Khương Ninh bỗng nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc.

Bà Trần mặc sườn xám đang khoác tay một người đàn ông trung niên bước vào, một thân tây trang, cà vạt, chân mang giày da, bụng bia hơi nhô lên, đi tới đâu cũng có người theo sau chào hỏi.

Đây chính là ông Trần, ba của Trần Nghiên Phỉ.

"Cậu Hoắc." Tần Xuyên vào hội trường thì dứt khoát ngồi xuống cạnh hai người.

Những nhóm thương nhân từ trước tới nay rất thích hóng chuyện để kéo gần khoảng cách với nhau, hơn nữa khi biết được Khương Ninh từng cho chủ bể bơi nằm sấp ăn phân thì lại càng cảm thấy kích thích.

Hắn ta liếc nhìn đám người bên kia, nhỏ giọng thả một quả bom: "Em dâu, nhìn người đang mặc tây trang mang mắt kính kia xem, chính là chủ của con lạc đà kia, đừng nhìn dáng vẻ chó đội lốt người của ông ta mà nhầm, thực ra là loại văn nhã bại hoại đấy.

Trong nhà cờ đỏ không ngã, bên ngoài cờ màu phiêu phiêu*, lại còn đưa con riêng về nhà cho người vợ hợp pháp nuôi."

*trong nhà có vợ nhưng đi ngoại tình.

Khương Ninh nhíu mày: "Sao anh biết rõ vậy?"

"Ha, không có ai trong vòng này mà tôi không biết."

Tần Xuyên lại tiếp tục ném bom: "Nói chung bà Trần cũng đáng thương lắm, trước kia bà ta là một cô chiêu danh giá, sau đó gia đình sa sút, vì giải quyết nguy cơ công ty mà phải liên hôn, đáng tiếc sinh con xong thì sức khỏe không cho phép tiếp tục mang thai, nên chỉ có thể nhắm một mắt mở một mắt, để mặc chồng mình ở ngoài muốn làm gì thì làm."

Người giàu có dường như đều giống nhau, vợ chồng ngoài mặt thì ân ái, thực chất bí mật vui đùa sau lưng nhau.

Khương Ninh cười cười, không tiếp lời.

Các chủ sở hữu đều đã tới đầy đủ, cậu ba nhà họ Dung bước lên sân khấu trong tiếng nhạc nền, ngay lập tức khiến mọi người lóa mắt.

Áo sơ mi hoa, quần lửng, chân đi dép lê, bên ngoài khoác áo măng tô.

Người này... không phải mới vừa trốn ra từ bệnh viện tâm thần đó chứ?

Cho dù như thế, gã ta vẫn nắm được trái tim của các quý cô ở đây, khiến trong mắt họ toàn là ngưỡng mộ và say mê, hận không thể lập tức dán lên người gã ta.

Khương Ninh chỉ muốn nói, mị lực của gia tộc số một ghê gớm thật.

Dù cho cậu ba nhà họ Dung có là phân thì trong mắt các cô ấy, gã ta cũng là cục phân vị socola.

Thực sự là món ngon!

Gã ta nhìn xung quanh hội trường, quyết đoán lê dép đi tới trong góc, đặt mông ngồi xuống bên cạnh Khương Ninh rồi quay đầu nhìn cô mỉm cười chào hỏi: "Chị."

Làm ơn tỉnh táo một chút đi, cô không muốn lại bị người ta ném mấy thứ dơ bẩn vào cửa nhà mình nữa đâu.

Bạn cần đăng nhập để bình luận