Bắt Đầu Thiên Tai Tôi Dựa Vào Tích Trữ Chục Tỷ Vật Tư Nằm Thắng

Chương 674 -

Chương 674 -

Mở cửa ra, suýt chút nữa cô đã bị dọa giật mình: "Lão Hồ, anh sao rồi?"

Người mập mạp đã không còn, suýt chút nữa đã gầy thành bộ xương khô, linh hồn bị hồ ly tinh hút đi rồi, gương mặt đủ mọi màu sắc.

Quả như vậy, đã không giàu thì tuyệt đối không được đến gần vợ hiền của bá tổng.

Đây không phải chỉ là thất tình, thậm chí ngay cả linh hồn cũng không còn.

Thấy anh ấy uể oải bất động, Khương Ninh suýt chút nữa đã đi kiểm tra hơi thở rồi: "Nếu còn sống, hãy thở một hơi."

Lão Hồ hít một hơi thật sâu: "Cảm ơn, tôi còn sống."

Thầy trò có chuyện muốn nói, Khương Ninh nháy mắt ra hiệu cho Hoắc Dực Thâm, yêu cầu anh chờ ở cửa.

Cô kéo một chiếc ghế qua, Lão Hồ ngồi đối diện: "Anh muốn thuốc lá hay rượu?"

Lão Hồ ngơ ngác: "Thuốc lá, thuốc lá đi."

Khương Ninh lấy ra một gói thuốc hết hạn từ trong túi, tự tay đốt cho anh ấy, bất đắc dĩ đùa: "Anh còn chưa giải quyết được vấn đề ăn uống sao cho đầy đủ, mà đã muốn tình yêu sao?"

Cũng chỉ là mong muốn thôi.

Lão Hồ tự nhủ: "Tôi cũng không nghĩ rằng, lúc tận thế này cây vạn tuế cũng nở hoa đấy."

"Hãy quên cô ấy đi, giải quyết vấn đề ăn no ngày ba bữa đã." Khương Ninh không biết cách an ủi người khác: "Nếu thực sự có ý với anh, thì sẽ không coi anh như anh em ruột rồi."

Lão Hồ hút liên tục ba điếu thuốc: "Ừ."

"Chính bản thân anh còn không đủ ăn, cho dù cô ấy đồng ý ở bên cạnh anh, thì anh cũng không nuôi nổi cô ấy và đứa trẻ phải không?"

Lão Hồ hít một hơi lạnh: "Dù sao tôi cũng là thầy của cô mà, cô có thể đừng xát muối vào vết thương của tôi nữa được không?"

Khương Ninh cười như không cười: "Vì tình cảm thầy trò, tôi tình nguyện hy sinh bản thân mình để thọc anh thêm mấy nhát nữa."

Lão Hồ liên tục bị chọc: "..."

"Vết thương trên mặt anh." Khương Ninh híp mắt lại nhìn: "Là do bá tổng đánh hả?"

Bá tổng? Lão Hồ bất ngờ, mất một lúc mới nhận ra: "Ừ."

"Anh thật là yếu mà, gã đã bị gãy cả hai tay, mà anh vẫn không đánh bại được à?"

"Ai nói tôi không đánh lại." Lão Hồ không chịu thua: "Vì tay gã đã bị gãy, nên tôi giúp bó lại thôi."

"Anh quả là một bác sĩ có tâm, sao không tận dụng cơ hội để giết chết gã luôn đi, nói không chừng Vũ Đồng sẽ ở lại bên anh đấy?"

Lão Hồ cũng nghĩ vậy, nhưng trong lòng anh ấy cũng đã rõ ràng, Vũ Đồng không yêu anh ấy.

Trong chuyện tình cảm này, chỉ có tự mình hiểu rõ thì mới được, người khác nói nhiều cũng chẳng có tác dụng.

Khương Ninh để lại cho anh ấy một bình rượu trắng, vỗ vỗ vai anh ấy rồi rời đi.

Cơ thể của Mã Quang Niên đã hồi phục được một chút, đang tiến hành hoàn thiện công việc về virus sương mù cùng đoàn đội và viện sĩ Lý.

Khi đến Viện Nghiên cứu, Khương Ninh mới biết vấn đề về nguồn thuốc đã được giải quyết.

Viện sĩ Lý không màng đến tuổi tác của mình, kiên trì làm cho đơn thuốc trở nên tốt hơn, cuối cùng đã phát triển ra một phương thuốc mới, bổ sung thêm một số loại thảo dược vào đơn thuốc cũ, nhờ đó có thể giảm liều lượng của cỏ mình rồng và Ngũ Tán Tử, nhưng hiệu quả vẫn như cũ.

Đây là sức hút của Trung Y, cho dù là điều trị cùng một loại bệnh, cũng có vô số cách kết hợp các loại thuốc.

Khi thay đổi đơn thuốc, rất nhiều loại thuốc cứu người mới được tạo ra.

Khương Ninh rất kính trọng viện sĩ Lý, nhờ ông mà có biết bao nhiêu người đã được cứu sống.

Đến một chuyến cũng không dễ dàng, dưới sự giới thiệu của Mã Quang Niên, Khương Ninh đã đi học sâu hơn ở tổ sản xuất thuốc cổ truyền Trung y.

Lo lắng cho con chó ở nhà không an toàn, vẫn phải lái xe quay về.

Khi trở về khu nhà đã là gần tối, lúc Khương Ninh nhìn thấy cảnh trước cửa nhà, cô suýt chút nữa đã ngất đi.

Hai con chó này, là do chúng nó coi bản thân nó là người, hay không coi cô là người vậy?

Thậm chí còn cắn rách cả bộ quần áo của tên trộm thành từng mảnh nhỏ, chúng đang đùa tên trộm, giống như chuột đùa với mèo vậy.

Giết người chẳng qua cũng chỉ là đầu rơi xuống đất*, cũng không sỉ nhục người ta như chúng nó, đúng là muốn bật cả ông trời mà.

(*)杀人不过头点地: mọi chuyện không có gì ghê gớm.

Bạn cần đăng nhập để bình luận