Bắt Đầu Thiên Tai Tôi Dựa Vào Tích Trữ Chục Tỷ Vật Tư Nằm Thắng

Chương 170 -

Chương 170 -

Nghỉ ngơi khoảng mười phút, bọn họ lại đứng dậy tiếp tục làm việc.

Đậu Đậu nhất thời không chú ý, trượt chân ngã xuống.

Hoắc Dực Thâm thả đồ đạc trên tay xuống, cúi người đỡ em gái của mình dậy, trong khi đó Khương Ninh ở phía trước đang đẩy mạnh chiếc xe trượt tuyết.

Ba người đàn ông đang kéo củi từ phía sau đột nhiên xông lên, hai người cầm dao còn một người cầm gạch…

Người cầm dao lao thẳng về phía Hoắc Dực Thâm, người cầm gạch thì nhắm về hướng Khương Ninh.

Khương Ninh ở phía trước, bọn họ cách nhau khoảng năm sáu mét.

Hoắc Dực Thâm nhận ra có điều gì đó không ổn, anh không thèm quay đầu lại mà giơ chân đá người đó bay ra xa.

Sau đó anh nhanh chóng xoay người lại, gọn gàng lưu loát vặn gãy cổ một người khác.

Khương Ninh nhận thấy có một cơn gió bất ngờ ập đến từ phía sau, cô theo bản năng rút dao ra đâm lại…

Phụt, mũi dao sắc bén đâm vào trong cơ thể.

Cùng lúc đó, một viên gạch đập mạnh vào đầu cô.

Khương Ninh quay đầu né tránh, nhanh chóng bước sang bên cạnh nửa bước.

Cô đã né tránh thành công nhưng vẫn nghe thấy tiếng gạch vỡ vụn vang lên.

Trước khi nó đập trúng đầu Khương Ninh, Hoắc Dực Thâm đã dùng bả vai của mình để chắn lại.

Hành động của anh đã khiến đồng tử của cô mở lớn.

Gia đình nhà họ Chung ở phía trước nghe thấy tiếng động liền vội vàng cầm dao chạy tới: “Mọi người không sao chứ?”

Hoắc Dực Thâm khẽ kêu lên: “Không sao đâu.”

Khương Ninh định thần lại: “Anh thật sự không sao chứ?”

“Tôi mặc quần áo rất dày, chắc là không gãy xương đâu.”

Trong nháy mắt đã có hai người chết, người đàn ông bị Hoắc Dực Thâm đá sợ đến mức mặt mày tái mét, bò dậy bỏ chạy.

Không chỉ tên đó bỏ chạy mà cả một người phụ nữ đứng cách đó không xa cũng bỏ chạy.

Quả nhiên là cùng một nhóm.

Khương Ninh cất bước đuổi theo, cô lấy con dao chặt xương từ trong túi ra vung trên không trung, dùng sức ném thật mạnh về phía trước.

Người đàn ông mặc quần áo dày cộm bị con dao chặt xương đập trúng khiến anh ta bị văng ra xa.

Khương Ninh đuổi đến, dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn anh ta.

Người đàn ông vô cùng hoảng sợ: “Hiểu lầm thôi, chúng tôi không cố ý.”

Bọn họ chỉ là muốn cướp mà thôi, không ngờ đối phương lại mạnh như vậy, giết người không chớp mắt.

“Không cố ý à, đó chính là cố ý.”

“Người đẹp à, tôi sai rồi, xin cô tha cho tôi, trong nhà tôi còn mẹ già con thơ, á…”

Khương Ninh không có tâm trạng nghe anh ta nói lời vô nghĩa, dùng một dao đưa anh ta đến chỗ Diêm Vương xếp hàng báo danh.

À, nhà ai lại không có con cái phải nuôi dưỡng chứ? Nếu hôm nay cô chết, Cola phải làm sao bây giờ!

“A!” Người phụ nữ nhìn thấy người đàn ông bị đâm, vội vàng chạy tới ôm chặt lấy cô, mắng chửi Khương Ninh: “Cô là đồ súc sinh, giết người không chớp mắt, có còn coi pháp luật ra gì không hả? Chồng ơi, chồng ơi anh mau tỉnh lại đi, anh đừng chết!”

Cô ta khóc lóc vô cùng thảm thiết, ôm chặt lấy thi thể của người đàn ông.

“Luật pháp?” Khương Ninh cảm thấy buồn cười: “Mấy người hiểu pháp luật như vậy mà lại dám đánh lén chúng tôi?”

“Bọn cô cũng chưa chết, thậm chí cả một sợi tóc cũng chưa rớt, có đến nỗi phải giết người một cách độc ác như vậy không?”

“Ồ, chúng tôi không bị mấy người giết chết, vậy đó là lỗi của chúng tôi rồi?”

Đây là loại logic chó má gì vậy.

Người phụ nữ đó còn muốn chửi mắng, Khương Ninh lại không cho cô ta có cơ hội lải nhải.

Nếu đã là vợ chồng, vậy thì phải mãi mãi ở bên nhau.

Người phụ nữ trợn mắt kinh ngạc, dường như không thể tin được rằng Khương Ninh thật sự dám giết người.

Cô ta há to miệng nhưng lại bị một luồng không khí lạnh ùa vào, cô ta không nói được thêm một lời nào, cơ thể nhanh chóng cứng đờ.

Sự việc xảy ra bất ngờ, những người khác có mặt trên đường đều khiếp sợ bởi sự tàn nhẫn giết người không chớp mắt của cô.

Có một bác gái ngại mình sống quá lâu nói: “Này cô bé, mặc dù bọn họ đánh lén cô là không đúng, nhưng các cô cũng không xảy ra chuyện gì nghiêm trọng, cô giết chết những người đánh lén cô, cô gái kia lại không cầm dao đâm cô, hơn nữa trong nhà bọn họ còn có mẹ già con thơ, cô như vậy cũng quá độc ác rồi.”

Những người khác không nói gì nhưng trong lòng lại âm thầm tán đồng.

“Bốn người này cùng một nhóm, chẳng lẽ cô ta lại không biết bọn họ muốn giết người cướp của sao?” Khương Ninh cảm thấy thật buồn cười: “Hôm nay tôi không giết cô ta để chờ cô ta quay lại báo thù à?”

“Này, dù có như vậy thì cô cũng không thể quá độc ác mà giết chết hết tất cả bọn họ được.”

“Dao cũng không chém lên trên người bà, đương nhiên là bà không biết đau rồi.” Khương Ninh cười lạnh với bà ta: “Tôi thấy bà cũng trên có người già dưới có trẻ nhỏ, mà bà lại thích đi lo chuyện bao đồng như vậy, hay là bà cũng muốn chết? Tôi có thể giúp bà toại nguyện!”

Bạn cần đăng nhập để bình luận