Bắt Đầu Thiên Tai Tôi Dựa Vào Tích Trữ Chục Tỷ Vật Tư Nằm Thắng

Chương 614 -

Chương 614 -

Khương Ninh đưa ra điều kiện: "Lương thực không dễ bảo quản, nếu nhận nó thì rất dễ trở thành món thịt béo mỡ trong mắt người khác, để em đến bàn bạc với nhà họ Dung."

Đinh Kỳ không tỏ ý kiến, chỉ là tiện tay cứu cậu ba nhà họ Dung mà thôi, nếu cứu không được thì cô ấy cũng không mất gì.

Cô ấy có thể bàn bạc điều kiện với nhà họ Dung, tiền thưởng chia đều cho mỗi người, dù sao có thêm hai người tham gia, cơ hội chiến thắng cũng tăng thêm đáng kể.

Trương Siêu và Lục Vũ đến, họ kéo Khương Ninh ra một bên: "A Ninh, bọn tôi chưa suy xét chuyện này cẩn thận, đáng lẽ ra không nên kéo các cậu vào. Cậu và anh Thâm không thiếu gì cả, không cần phải mạo hiểm như vậy đâu."

Dù cho quá khứ hay hiện tại, cô đã giúp bọn họ rất nhiều.

Cô thấy bọn họ đang áp lực tâm lý, Khương Ninh mỉm cười đáp: "Sao hai cậu biết tôi không thiếu gì hả? Không biết đêm vô tận còn kéo dài bao lâu nữa, không có thiết bị quang học thì không thể trồng lương thực."

"Khu nhà giàu có kênh thông tin, nghe nói sau này sẽ xảy ra thảm họa gì đó, không chừng một ngày nào đó không thể ở trong biệt thự nữa, chúng ta cũng cần phải tính trước."

"Tôi cũng không muốn gạt hai người, lần này tôi mạo hiểm cả tính mạng để tham gia vì nhà họ Dung có thứ tôi muốn, hai người không cần phải cảm thấy áp lực đâu."

Về độ dẻo miệng, hai người không phải đối thủ của Khương Ninh, vì thế chuyện đó được quyết định như thế.

Khương Ninh không tìm lý do nào khác mà đến an ủi ông cụ Dung.

Chú Quan biết trước biết sau nên sắp xếp đưa cô đến phòng làm việc, còn ông ấy thì canh ở bên ngoài.

Khương Ninh đi thẳng vào vấn đề: "Nếu có thể cứu cậu ba ra ngoài, tôi không cần mười nghìn cân lương thực mà là thứ trên sân thượng nhà ông."

Ông cụ Dung không ngờ lại như thế, ông ta lập tức bật cười thật to: "Cô Khương đúng là người có tham vọng lớn."

Khương Ninh cũng không giấu giếm: "Với năng lực của ông, cho dù ông mất đi thứ đó thì có thể kiếm thứ mới về, nhưng chỉ có một cậu ba mà thôi, nếu mất đi con trai thì không kiếm lại được đâu."

Vì thằng trẻ trâu đó không ở đây, nên ông cụ Dung không đánh nát đầu chó của nó được.

Thứ chỉ biết lãng phí, sao nó có giá bằng chiếc trực thăng cơ chứ, ngay cả cái cánh quạt cũng không đáng!

Song cuối cùng ông cụ Dung cũng đồng ý, điều kiện là con trai phải còn sống.

Khương Ninh không chỉ muốn có trực thăng, mà còn muốn xin ông ta một trăm tấn dầu hỏa hàng không.

Nếu không có dầu thì có trực thăng để làm gì?

Ông cụ Dung suýt chút nữa hộc máu, ông ta không muốn thằng con này nữa!

Đừng để ông ta thấy thằng trẻ trâu đó, nếu không ông ta sẽ lấy gậy đập chết nó.

"Được!" Ông cụ Dung lập tức già hơn mười tuổi.

Khương Ninh mở miệng: "Ngoài ra..."

"Cô còn muốn gì nữa?" Ông cụ Dung giận ra mặt: "Làm người phải biết điểm dừng, đừng có tham quá!"

Khương Ninh mỉm cười: "Ông cụ Dung, đây là cuộc giao dịch ông tình tôi nguyện, chúng tôi lấy mạng sống để cứu cậu ba, không biết sẽ chết bao nhiêu người, nếu ông cảm thấy không có lời thì ông có thể từ chối."

Ông cụ Dung đau cả đầu: "Còn yêu cầu gì thì cô nói đi!"

"Xin ông hãy chuẩn bị những vật tư mà bọn cướp đã yêu cầu."

Suýt chút nữa ông cụ Dung xuất huyết não: "Cô có ý gì?"

"Dương đông kích tây." Khương Ninh nói rõ kế hoạch: "Trong nhà họ Dung có nội gián, người này biết ông có quan hệ với Chính phủ Thành phố Phượng mà còn dám ngang nhiên bắt cóc như thế, có thể thấy không thể xem thường thế lực của bọn họ được."

"Ông hãy giả vờ giao dịch, chỉ cần tránh bị bọn chúng phát hiện, ông đổi lương thực thành cát đá cũng không hề hấn gì."

"Chỉ cần bọn chúng ra mặt giao dịch, bọn bắt cóc sẽ không canh chừng nghiêm ngặt nữa, đến lúc đó có thể cứu cậu ba dễ dàng hơn."

Ông cụ Dung suy xét gần nửa tiếng: "Cô biết hang ổ của bọn chúng ở đâu không?"

Bạn cần đăng nhập để bình luận