Bắt Đầu Thiên Tai Tôi Dựa Vào Tích Trữ Chục Tỷ Vật Tư Nằm Thắng

Chương 365 -

Chương 365 -

Trong nháy mắt, Hoắc Dực Thâm ra tay, tên đại ca cầm súng kia còn chưa thấy anh ra tay, chân mày đã xuất hiện vệt máu.

Không ra tay thì thôi, đã ra tay thì lấy luôn mạng người ta.

Súng lục gắn ống giảm thanh, Hoắc Dực Thâm bắn hết đạn, bảy tên đầu trọc cùng lúc ngã xuống.

Khương Ninh không có bất kỳ cơ hội ra tay nào: “...”

Cô chưa mở súng, cô còn chưa có mở súng.

Một trạm thu phí, cứ như vậy mà chết hết.

Hoắc Dực Thâm đi đến trước mặt Đậu Đậu, giơ tay lên lau sạch máu trên mặt cô bé: “Đừng sợ.”

Đậu Đậu nhào vào trong ngực anh, cả người run cầm cập.

Chó thì lại phấn khích, nó vây quanh Khương Ninh không ngừng khoe chiến tích.

Khương Ninh ném nó lên xe, đi về phía xe hàng ở dọc đường.

Sóng thần đã cuốn lấy tấy tất cả, hàng hóa giao dịch chợt giảm, hôm nay bọn họ cũng không lấy được bao nhiêu vật tư, chỉ có chút hải sản khô, muối hột, khoai lang đỏ và mấy thứ vật tư lộn xộn khác.

Mà xa xa, có một nhóm người may mắn còn sống sót đang chạy tới…

Khương Ninh suy nghĩ một chút, không lấy vật tư ở trong xe nữa.

Trạm gác có chút thuốc lá và rượu, đồ nhắm thì có đậu phộng, còn có mấy thùng nước sạch.

Khương Ninh để lại nước sạch, mà Hoắc Dực Thâm thì lấy súng của bọn họ, ba người một chó nhanh chóng lên xe, rời đi trước khi nhóm người may mắn sống sót kia đuổi tới.

Ở đây đã là thành phố Phượng, ánh nắng vô cùng gay gắt, nền đất bị nướng đến mức xám trắng nứt nẻ, không khí nóng nực khiến con người hoảng hốt.

Hoắc Dực Thâm mở máy điều hòa không khí.

Khương Ninh tìm quần áo sạch sẽ, để thay cho Đậu Đậu đang ngơ ngẩn run rẩy.

Chỉ là đứa trẻ sáu bảy tuổi, cuối cùng vẫn bị tận thế ép phải cầm dao.

Chó có thể cảm nhận được hơi thở của con người vô cùng tốt, nó nhẹ nhàng cọ cọ tỏ vẻ an ủi nhóc con.

Xe chạy rất nhanh, nhưng mới đi chừng một tháng, cảm giác như thành phố Phượng đã vắng vẻ rất nhiều.

Khu nhà Cẩm Vinh cũng vậy, rất nhiều người cũng lục tục rời đi, người thì đến căn cứ, kẻ thì đi biển, đều muốn tìm một chỗ thích hợp nhất để sống.

Khu nhà ở trống không, có thể nghe được rõ tiếng vang.

Leo lên tầng mười tám, Khương Ninh lấy bồn nước, để hai đứa nhỏ tắm rửa sạch sẽ.

Nhân lúc hai đứa nhỏ ở trong phòng tắm, cô vội vàng lấy mấy món đồ dùng trong nhà, nhanh chóng sắp xếp lại nhà cửa với Hoắc Dực Thâm.

Thành phố Phượng nóng hơn bờ biển, máy điều hòa không khí thổi cùng với đá viên, mặc đồ giữ nhiệt rồi mà còn chảy mồ hôi, chỉ có thể dời máy điều hòa không khí ra ngoài.

Buổi trưa ăn sườn, canh khổ qua nhồi thịt, cua xào gừng hẹ, cải xanh.

Đậu Đậu có hơi mơ màng, cúi đầu ăn cơm không nói lời nào, dạ dày bé như con kiến vậy.

Cơm nước xong, Khương Ninh giúp Hoắc Dực Thâm gọi Đậu Đậu đến bên cạnh: “Đậu Đậu, em đang sợ hãi hả?”

Đậu Đậu nắm vạt áo, cúi đầu nói: “Chị ơi, em giết người rồi.”

Khương Ninh ngồi xổm xuống, sờ đầu cô bé: “Đầu tiên, chúng ta không hề đụng chạm ai cả đúng không?”

Đậu Đậu gật đầu.

“Bây giờ không giống trước kia nữa, còn sống mới là việc quan trọng nhất, chúng ta không làm gì sai, dựa vào đâu mà phải bị đám người xấu ngược đãi hoặc mất mạng?”

“Vâng.”

“Bọn họ làm việc ác trước, chúng ta ra tay vì để tự vệ, hơn nữa nếu bọn họ không chết, sẽ có nhiều người bị bọn họ cướp của giết chết.

Cho nên, không những em không làm sai mà còn vì dân trừ hại, là một người hùng tuyệt vời.”

Đậu Đậu kinh ngạc: “Chị, em là người hùng ư?”

“Ừm, rất nhiều người sẽ cảm ơn em, cho nên không nên suy nghĩ lung tung nữa, chuyện em làm không hề sai.”

Đậu Đậu thở phào nhẹ nhõm: “Chị ơi, chị thật tốt.”

“Hứa với chị, sau này phải bảo vệ mình thật tốt, gặp phải chuyện gì cũng đừng sợ.”

“Vâng.” Nhóc con gật đầu thật mạnh.

Bạn cần đăng nhập để bình luận