Bắt Đầu Thiên Tai Tôi Dựa Vào Tích Trữ Chục Tỷ Vật Tư Nằm Thắng

Chương 567 -

Chương 567 -

Chó ngao Tây Tạng không hề nản lòng, ngày nào cũng đến đây.

Chó con không thiếu thuộc hạ, lại còn trải qua sự tẩy não và đầu độc ghê gớm của con sen: "Cola, sau này nếu không có lệnh thì không được phép rời khỏi nhà, nhỡ may bị lừa bắt đi hay đánh bả thì lúc đó mày sẽ không còn thịt ăn, không bao giờ được phép… chơi với bọn tao nữa đâu.”

Vậy nên, dù chó ngao Tây Tạng có kiên trì như nào đi chăng nữa, Cola cũng chỉ hoạt động trong phạm vi con sen vẽ ra, thỉnh thoảng vẫn huơ tay múa chân này nọ nhưng đều dừng trước điểm vào.

Chỉ cần đối phương không ra tay hèn hạ, đương nhiên nó vẫn còn chút võ đức.

Hôm nay, lúc Khương Ninh dắt chó con đi dạo, chó ngao Tây Tạng vui vẻ đuổi theo sau.

Nó đúng kiểu… Chứng minh như nào là một tay sai đúng nghĩa bằng cả tính mạng.

"Khương Ninh.” Bỗng nhiên phía sau vang lên một giọng nói.

Bà Trần đứng cách đó không xa, lắp bắp với ánh mắt tràn đầy phức tạp.

Khương Ninh: "Việc gì?”

Bà Trần hít một hơi thật sâu, hơi căng thẳng nói: "Có, có phải cô lớn lên ở cô nhi viện, trên người có một miếng ngọc bội đúng không?”

Khương Ninh nhìn chằm chằm bà ta, ánh mắt sắc bén lạnh nhạt.

Lúc bị ánh mắt sắc như dao ấy khoét lên người, bà Trần cảm thấy bất an xen chút hụt hẫng.

"Gâu!” Chó con nhe răng trợn mắt, bày ra tư thế tấn công.

"Gâu!” Chó ngao Tây Tạng nhanh chóng bắt kịp, còn hung hãn hơn gấp mười lần.

Bà Trần sợ đến mức mặt mũi tái nhợt, liên tục lùi về sau.

"Bà Trần, có vài lời một khi nói ra sẽ phải trả một cái giá rất lớn đấy.” Khương Ninh lạnh lùng quát lớn: "Nếu bà không chịu nổi cái giá lớn đó, có một số việc tốt nhất là để nó thối rữa vĩnh viễn trong bụng đi!”

Bà Trần khiếp sợ, nhìn cô không khép được miệng.

Khương Ninh lạnh như băng, đi thẳng về trước không thèm quay đầu lại.

Bà Trần ôm ngực, cảm tưởng như một con dao cùn cứa từng nhát vào tim khiến bà ta không thở nổi.

Bà ta nhìn bóng dáng trẻ trung ngày càng đi xa, rồi biến mất hoàn toàn khỏi tầm mắt.

Ngày ngày trôi qua, Khương Ninh lại lần lượt cho Trịnh Vỹ Lệ uống vài lần thuốc.

Bệnh của cô ấy đỡ hơn nhiều nên đi làm tiếp.

Đi làm rất dễ mệt, Khương Ninh muốn cô ấy tiếp tục tĩnh dưỡng, nhưng nghĩ đến việc sống trong một không gian chật chội rất bất lợi với bệnh trầm cảm nên cô cũng không nói gì.

Vẫn nên đi gặp Tần Xuyên, nghĩ cách lấy được đôi găng tay đấm bốc thì hơn.

Lúc Trịnh Vỹ Lệ nhìn thấy đôi găng tay đấm bốc mới toanh, những ưu tư tích tụ trong lòng bấy lâu bỗng sụp đổ, ôm Khương Ninh nghẹn ngào khóc nức nở.

Khương Ninh vỗ vai cô ấy: "Không sao đâu, chỉ cần chúng ta hướng về phía trước, kiểu gì cũng sẽ bình an vượt qua được lần thiên tai này.”

Không biết kiếp trước Trịnh Vỹ Lệ có sống sót hay không, nhưng mong lần này cô ấy có thể kiên trì đến cuối.

Giai đoạn trước dùng thuốc kháng sinh và thuốc chống viêm cùng lúc, về sau lại điều dưỡng bằng thảo dược, sức khỏe không tốt do sinh non của Trịnh Vỹ Lệ mới dần tốt lên.

Thảo dược cho nợ không phải hàng giả, nhưng so với lái buôn hạng hai mà nói thì gần như là cho không.

Đám Lục Vũ không cần dùng lượng lớn vật tư để đổi lấy thuốc, mấy người họ tích trữ được hết thu nhập xám (*) từ việc đi làm, đời sống nghèo rớt mồng tơi cũng nhanh chóng được cải thiện.

(*): là thu nhập kín không rõ nguồn gốc, không được ghi chép lại, không bị đánh thuế và không cần kê khai.

Không lâu sau hai nhà đã rời khỏi khu ổ chuột, đổi sang môi trường sống tốt hơn.

Dọn đến khu vực gần trung tâm thành phố mới, tiền thuê nhà gấp ba lần hồi trước nhưng mỗi nhà thuê một căn, cũng gọi là có không gian nghỉ ngơi, ôm hôn người yêu còn bị người khác nhìn chăm chú, chứ đừng nói đến làm chuyện gì khác.

Nhưng hai nhà vẫn thuê gần nhau, tiện thể chăm sóc lẫn nhau luôn.

Trương Siêu nhấn vào bộ đàm, nói lúc nào anh ấy với Lục Vũ tan làm sẽ mời Khương Ninh đi ăn đêm.

Đúng vậy, tận thế cũng có ăn đêm, cửa hàng chính phủ hay cửa hàng tư nhân, nào cũng có cả.

Đây là cuộc tụ họp cô nhi viện, Khương Ninh cũng không định dẫn người nhà theo, nhưng vẫn báo một tiếng với Hoắc Dực Thâm.

Hoắc Dực Thâm nhắc nhở hữu nghị: "Đồ nướng đắt lắm đấy, nhất là rượu với thịt.”

Bạn cần đăng nhập để bình luận