Bắt Đầu Thiên Tai Tôi Dựa Vào Tích Trữ Chục Tỷ Vật Tư Nằm Thắng

Chương 116 -

Chương 116 -

Mất khoảng bốn mươi phút, ba người đến Viện nghiên cứu và phát triển vật lý.

Không có ngoại lệ, nơi đây trở thành một mớ hỗn độn.

Sắc mặt Chung Bình thay đổi, chạy thẳng đến phòng vật liệu lầu 8.

Cửa lớn phòng vật liệu bị cạy mở, đủ thứ đồ đạc rải rác đầy đất.

Chung Bình bật đèn pin, không ngừng nhặt đồ dưới đất lên.

Vật liệu nghiên cứu khác với nhu yếu phẩm trong sinh hoạt hằng ngày, các loại linh kiện đối với nhân viên công tác mà nói là rất quý giá, nhưng đối với người sống sót bình thường mà nói, chúng vừa không thể ăn cũng không thể uống.

Trong mớ đồ bị lật tung lên này, những thứ có thể thật sự mang đi cũng không được bao nhiêu.

Chung Bình lựa chọn, đặt một đống linh kiện lên bàn, lấy dụng cụ ra lắp: "Còn thiếu mấy thứ, tôi đến phòng thí nghiệm tháo.”

Trong phòng thí nghiệm có vài món, anh ấy lấy thêm linh kiện từ một số dụng cụ và thiết bị: "Những máy móc và thiết bị này đều rất đắt, đáng tiếc rất nhiều món đều đã bị nước lũ nhấn chìm.”

Chung Bình là một trạch nam lạnh lùng, hiếm khi biểu đạt nhiều cảm xúc, nhưng khi nói ra những lời này có thể cảm giác được tâm trạng đau khổ của anh ấy.

Đúng vậy, nước lũ không chỉ nuốt chửng sinh mệnh, mà còn nuốt chửng những kho báu của nền văn minh nhân loại.

Khương Ninh không hiểu vật lý, đứng bên cạnh cũng không giúp được gì: "Tôi đi xung quanh xem có thể thu thập được gì không.”

Khung cảnh xung quanh tối om, Hoắc Dực Thâm muốn đi cùng, ai ngờ lại bị Chung Bình gọi lại: "Giúp tôi một tay, máy biến đổi tần số này cần phải sửa lại.”

Khương Ninh đi lên lầu, bàn làm việc có thể dùng để đốt củi, khung cửa, cái gì cũng bị dỡ xuống, bao bì chuyển phát nhanh vứt ở khắp nơi.

Cô nhặt được mấy cái chậu nhựa, không hề ghét bỏ mà ném vào không gian.

Máy tính trong phòng nghiên cứu, dụng cụ trong phòng thí nghiệm, những thứ này đều là vật dụng quý giá.

Có lẽ Khương Ninh không cần, nhưng tương lai có thể có người cần, dù sao cũng không chiếm chỗ.

Đi dạo mấy tầng lầu, cô thu thập không ít "rác rưởi" mà người khác không cần cùng với những sản phẩm trưng bày trong phòng triển lãm.

Sản phẩm của nghiên cứu khoa học cách cuộc sống quá xa, có để trước mặt Khương Ninh cũng không nhận ra.

Trở lại lầu tám, Chung Bình đã lắp ráp xong vài bộ phận.

Không biết anh ấy lấy được vỏ ngoài từ đâu, cảm giác nhìn có chút giống với máy biến áp.

Anh ấy lại lấy từ trong ba lô ra các linh kiện mang theo từ trong nhà, loay hoay lắp ráp hơn hai giờ, cuối cùng cũng thành công.

Máy phát ra âm thanh xì xèo, Khương Ninh cảm thấy khó chịu, che lỗ tai lui về phía sau.

"Nước lũ quá sâu nên tôi tăng tốc và đào sâu tần số, khi làm việc, phạm vi tần số có thể kéo xa ba mươi mét, sóng ngắn này vô hại đối với cơ thể con người, nhưng cá sẽ không chịu nổi, phình bụng trắng nổi lên."

Khuyết điểm duy nhất chính là tiêu hao điện quá mức, đại khái chỉ có thể làm việc ba bốn giờ đã tiêu hao hết lượng điện dự trữ.

Làm xong máy đánh cá, Chung Bình mở miệng hỏi: "Chúng ta đi đâu bắt cá?”

“Ngày mai anh sẽ biết.”

“Có nhiều cá không?” Chung Bình có chút gấp gáp, giải thích: "Nếu cần nhân lực, ba mẹ tôi có thể hỗ trợ.”

Bây giờ ở đâu cũng không thể tìm thấy vật tư, nhưng anh ấy biết tầng 18 có năng lực, vì thế muốn làm nhiều kiếm được nhiều.

Cụ thể có bao nhiêu cá, không ai dám cam đoan.

Nhưng ngày mai phải giữ lại người ở nhà, đập chứa nước lớn như vậy, có rất nhiều cá thoát ra ngoài, chắc chắn là nhân lực không đủ.

“Năm giờ ngày mai, ba người nhà anh tập hợp ở ngoài khu chung cư.”

Giải quyết xong chuyện máy đánh cá, Chung Bình lại bỏ không ít linh kiện vào trong túi, có lẽ những thứ này về sau đều có thể dùng tới.

Anh ấy có chuẩn bị mà đến, mang theo sẵn mười mấy cái túi, gom sạch các linh kiện có thể dùng.

Mỗi nghề nghiệp có chuyên môn và phương pháp sinh tồn khác nhau, Khương Ninh và Hoắc Dực Thâm không ngăn cản anh ấy.

Trở lại khu chung cư đã rạng sáng, toàn bộ đám người Trịnh Vỹ Lệ đều không ngủ, chó con nhào tới ôm lấy Khương Ninh.

Bụng Trương Siêu kêu ùng ục: "Ui cha, cuối cùng hai người cũng trở lại, đợi thêm chút nữa là bọn tôi chết đói rồi.”

Vừa vào cửa, trong phòng đầy mùi cá, cá rán vàng óng ánh.

Khương Ninh khó hiểu: "Sao mà mọi người có thể chết đói được?”

Trịnh Vỹ Lệ dở khóc dở cười: "Em hỏi Cola xem.”

Bạn cần đăng nhập để bình luận