Bắt Đầu Thiên Tai Tôi Dựa Vào Tích Trữ Chục Tỷ Vật Tư Nằm Thắng

Chương 887 -

Chương 887 -

Mấy người thuyền trưởng Chu cũng không biết rõ nhưng nếu là những quan chức cấp cao trong quân đội thì sẽ phải trấn thủ chỉ huy, có lẽ rằng bọn họ sẽ rút lui cuối cùng.

Khả năng cao là di chuyển bằng tàu chiến hoặc máy bay.

Sắc mặt của Khương Ninh hơi lạ: "Rút lui cuối cùng?"

Hoắc Dực Thâm hiểu rõ nỗi lo của cô, anh hỏi thuyền trưởng Chu: "Mọi người biết nhiệm vụ của những căn cứ quân sự khác không?"

Thuyền trưởng Chu lắc đầu, nếu bọn họ không gặp được 2688 thì cũng không biết được nhiệm vụ của căn cứ quân sự phía Đông là xây dựng Ngôi Nhà Mới.

Thời tiết tốt nên hai chiếc tàu ngầm nghỉ ngơi và dưỡng sức trong hai ngày, lúc mọi người chuẩn bị xuất phát, 0945 phát hiện ra một chiếc tàu thủy ở hướng ba giờ.

2688 cảm thấy càng ít rắc rối càng tốt nên muốn lặn xuống biển rời khỏi, mấy người thuyền trưởng Chu tinh mắt phát hiện ra mặt bên của tàu thủy vẽ một ngôi sao năm cánh màu đỏ.

Đây chính là tín ngưỡng.

Mấy người thuyền trưởng Chu muốn tìm hiểu một chút.

Khương Ninh sợ không an toàn nên ném cho anh ta một cái loa phóng thanh.

"Những người bạn bên kia ơi, mọi người đến từ đâu vậy?"

Tàu viễn dương cũng phát hiện ra tàu ngầm, lập tức có người nhìn ra, bọn họ nghe được ngôn ngữ quen thuộc thì kích động vẫy tay la hét: "Đồng hương, chúng tôi đến từ căn cứ chính phủ phía Tây Bắc."

Căn cứ chính phủ phía Tây Bắc?

Mặc dù thuyền trưởng Chu rất vui nhưng anh ta vẫn rất cẩn thận: "Căn cứ chính phủ phía Tây Bắc nằm ở đâu?"

"Tần Đô."

"Tần Đô đúng không, xin hỏi bánh mì kẹp Tây An làm như thế nào?"

Đúng thật là, người còn sống thì ăn cơm là chuyện lớn nhất, Khương Ninh suýt chút nữa đã bật cười.

Nhưng chỉ biết mỗi cách làm bánh mì kẹp Tây An còn chưa đủ nên thuyền trưởng Chu lại đưa thêm vấn đề khó: "Gặp nhau là có duyên, mọi người hát một điệu Xintainyou* nghe thử đi."

*Một điệu hát dân ca ở vùng Sơn Tây.

Ai ở bên kia cũng gầy đến mức chỉ còn da bọc xương sao còn sức mà hát chứ.

Nếu Khương Ninh là người phía bên kia thì chắc là sẽ hận đến mức muốn lấy dép lê đánh anh ta.

Không ngờ thật sự có người cất tiếng hát.

Ban đầu chỉ có vài người, sau này càng nhiều người phụ họa.

Thuyền trưởng Chu quan sát khẩu hình và biểu cảm của bọn họ từ đầu đến cuối, sắc mặt cũng từ từ nghiêm túc hơn.

Anh ta quay sang thương lượng với 2688: "Trên tàu ngầm của chúng tôi có người Tây Bắc, tôi cảm thấy tàu thủy bên kia không còn mấy người sống sót, bọn họ đều là đồng bào chảy chung dòng máu, có thể dẫn theo bọn họ không?"

Tàu thủy chạy trên biển, tàu ngầm lặn dưới đáy biển. Cho dù phía bên kia có suy nghĩ xấu xa gì đó thì khoảng cách này cũng đủ an toàn.

Khương Ninh không có ý kiến gì: "Được thôi, vậy mọi người đi trước dẫn đường cho bọn họ đi."

Những người có thể trở thành thuyền trưởng tàu ngầm luôn luôn là những người lính già.

Trên tàu thủy còn có mấy trăm người sống sót, thuyền trưởng Chu lo lắng về vấn đề an toàn nên không nói rõ tọa độ cho bên kia mà chỉ nói quốc gia thành lập căn cứ mới, bên kia có thể đi chung với bọn họ.

Bên kia cũng rất cẩn thận tìm hiểu xuất xứ của hai chiếc tàu ngầm.

Lúc biết được bọn họ là người của căn cứ quân sự phía Nam thì bên kia cũng chớp lấy cơ hội hỏi ngược lại: "Chỗ mấy người khi ăn sáng thường ăn gì?"

"Món gì ăn sáng cũng được, chân gà, há cảo, hủ tiếu cuộn, bánh dứa."

Bên kia còn không tha: "Chỗ mấy người chửi người khác như thế nào?"

"Tao đập bể phổi mày giờ, cái đồ chết giữa đường!"

Bên kia nghe được những lời thăm hỏi ân cần này không chỉ không tức giận mà còn mừng rỡ, thương lượng thêm nửa tiếng đồng hồ thì đồng ý.

Sau đó 2688 đi trước dẫn đường, 0945 đi ở giữa giơ kính tiềm vọng để chỉ hướng cho tàu thủy tiện thể quan sát tình hình trên thuyền.

Đi liên tục trong ba ngày, lúc thời tiết trên mặt biển tốt thì thuyền chạy ở tốc độ tối đa, buổi tối thích hợp dừng chân nghỉ.

Bọn họ đã quan sát vài ngày nhưng không phát hiện ra chỗ bất thường nào của tàu thủy.

Bạn cần đăng nhập để bình luận