Bắt Đầu Thiên Tai Tôi Dựa Vào Tích Trữ Chục Tỷ Vật Tư Nằm Thắng

Chương 88 - Chi phí chữa bệnh 2

Chương 88 - Chi phí chữa bệnh 2

Chi phí chữa bệnh 2

Chung Bình an ủi bà, thương lượng với Khương Ninh: “Có thể dùng thứ khác thế chấp không?”

“Được, nhưng phải xem giá.”

“Tôi có một chiếc xe đạp leo núi, mua 18 nghìn, mới đi được vài lần.”

Khương Ninh gật đầu đồng ý: “Được.”

Thế là Chung Bình đi xuống tầng dưới mang xe đạp leo núi lên: “Cô nhìn đi, còn mới 90%.”

Giao dịch thành công, thế chấp cho mười lần chữa bệnh.

Khương Ninh nhận xe, nhưng không cho Chung Bình lên trên: “Nửa tiếng sau quay lại.”

Cô khiêng xe đạp, dìu bà Chung lên trên tầng.

Bà Chung thấy rất đau, nhưng thái độ vẫn rất điềm đạm: “Cảm ơn cháu nhé, cô bé.”

“Không cần cảm ơn đâu ạ, cháu nhận tiền rồi.”

Khương Ninh không vào nhà, mà kiểm tra cho bà cụ ở ngay hành lang.

Căng cơ thắt lưng và bị bong gân, cũng không có gì nghiêm trọng, đau gân động cốt cả trăm ngày liền, đúng là khiến người ta rất khó chịu.

Cô lấy một chiếc băng ghế dài mềm mại thoải mái từ không gian mang ra hành lang rồi bảo bà Chung nằm sấp xuống.

Thấy bà cụ đau quá, Khương Ninh đổ một ít rượu thuốc ra mát xa lưu thông máu, làm tan máu đông, tuy kĩ năng mát xa không quá thành thạo nhưng vẫn khiến bà Chung cảm thấy dễ chịu.

Sau khi gân mạch được khơi thông, cô lấy kim châm ra và bắt đầu châm cứu.

Trước kia cô đã từng làm việc này ở trường học, hơn nữa trong thời gian này cũng luyện tập thêm nên Khương Ninh không hề sợ hãi, kỹ thuật châm cứu rất chắc chắn.

Chưa kể, bà Chung chịu đựng cơn đau dằn vặt suốt mấy ngày không được nghỉ ngơi nên ngủ quên lúc nào không hay.

Mãi đến khi Khương Ninh rút châm ra, bà cụ mới thức dậy, cảm giác đỡ đau nhức hơn nhiều: “Cô bé này, không ngờ y thuật của cháu lại giỏi như vậy.”

Vết thương ở eo khó chăm sóc, đặc biệt là bị ẩm trong thời gian dài, nên cô dặn bà cụ phải chú ý nghỉ ngơi.

Không gian có thuốc giảm đau và thuốc dán, đưa cho bà Chung dùng sẽ nhanh khỏe hơn, nhưng Khương Ninh không hề dao động, không phải vì tiếc chỗ thuốc kia, mà đưa cho người này không cho người kia, đến lúc ấy ai cũng biết cô có thuốc, thì phải làm sao?

“Cô bé à, bà có thể thương lượng với cháu một việc không?”

Bà Chung tháo chiếc vòng ngọc trên tay xuống: “Chiếc xe đạp đó là món đồ yêu thích của cháu bà, có thể dùng chiếc vòng này để đổi không?”

Chất liệu của chiếc vòng ngọc rất tốt, có lẽ rất đắt tiền.

Khương Ninh không ham: “Vết thương của bà chữa mười lần không hết, khi nào nước lũ rút hết, bà có thể lấy tiền để chuộc xe đạp về.”

Nghe thấy “có thể chuộc”, bà Chung mới yên tâm.

Thật ra điều kiện gia đình cũng khá giả, là do thói quen không tiêu tiền mặt của người trẻ nên mới nghèo rớt mồng tơi như vậy.

Ở đây vừa xong việc, vừa kịp lúc Chung Bình tới đón.

Thấy bệnh tình của bà chuyển biến tốt lên, Chung Bình lịch sự nói lời cảm ơn.

Khi hai người họ rời đi, Trương Siêu mới mở cửa ra: “A Ninh, cậu giỏi đấy, giờ còn biết chữa bệnh kiếm tiền rồi.”

“Không phải bệnh nặng, luyện tay nghề tí thôi.”

Thời tận thế cũng cần kiếm việc mưu sinh, đây cũng là lý do chính mà Khương Ninh không bỏ học, nếu muốn định cư lâu dài thì đây chính là kế sinh nhai.

Lục Vũ: “Cô biết chọn ngành học thật, không như ngành lập trình phần mềm của tôi, chẳng biết dùng vào việc gì.”

“Cũng không hẳn, biết đâu ngày nào đó sẽ dùng đến.”

Nhìn Khương Ninh mở hack, Lục Vũ nảy sinh cảm giác nguy hiểm, quay người đi tìm Trịnh Vỹ Lệ đánh nhau.

Nếu không thể áp dụng những gì đã học thì ít nhất cũng phải cải thiện thể lực của mình.

Thời tiết ẩm thấp, cơ thể vô cùng khó chịu.

Khương Ninh bắt đầu tập thể dục ở trong phòng khách, hai tiếng sau mồ hôi tuôn như mưa.

Tiếng gõ cửa vang lên, Cola nghe thấy tiếng động liền chạy ra đẩy cửa.

Hoắc Dực Thâm đến đón Cola, anh thấy Khương Ninh đang tập võ thuật phòng thân quân đội, anh dừng lại trong chốc lát rồi bước tới: “Động tác của cô vẫn chưa chuẩn lắm, khi giơ nắm đấm phải nhấc tay lên.”

Người ta là dân chuyên nghiệp, dạy dễ hiểu hơn video nhiều.

Khương Ninh không từ chối, nhấc tay lên trên: “Như này hả?”

Tiến lại gần một chút, Hoắc Dực Thâm nhấc nắm đấm của cô lên rồi hạ xuống.

Đánh xong toàn bộ động tác, anh đã tìm ra được một số sai sót.

Ngoại trừ trong quân đội, hiếm thấy cô gái nào có thể đánh đấm mạnh mẽ hiên ngang như vậy, tự dưng Hoắc Dực Thâm ngứa tay: “Đấu tay đôi nhé?”

Bạn cần đăng nhập để bình luận