Bắt Đầu Thiên Tai Tôi Dựa Vào Tích Trữ Chục Tỷ Vật Tư Nằm Thắng

Chương 138 -

Chương 138 -

Ba người kia đang rối loạn, chân tay đông cứng mặc quần áo, chăn mền cũng khoác hết lên người.

Tay bưng chén canh gừng không ngừng run rẩy.

Đặc biệt là chó độc thân Trương Siêu, mặt bị đông tím ngắt luôn rồi.

Áo khoác lông chồn, chăn, thứ gì có thể bọc được đều trùm hết lên người, cả đám người phương nam run lẩy bẩy, cảm giác tim tê dại đến mức khó chịu, phải uống mấy chén canh gừng mới tỉnh táo lại.

“A Ninh, cậu, cái miệng của cậu thật sự là miệng quạ đen.”

Trương Siêu rúc mình trong ghế sô pha, hàm răng run cầm cập: “Nếu cậu không nhặt được một triệu đồng, có lẽ tối nay chúng ta đã chết.”

Bao nhiêu thứ chống lạnh như quần áo dày, chăn mền các loại, toàn bộ đều là đồ giá rẻ, không ngờ bây giờ lại giúp bảo vệ tính mạng.

Trịnh Vĩ Lệ và Lục Vũ ôm chặt lấy nhau, cơ thể cô ấy ấm lên khá nhanh, run rẩy đi đốt lửa sưởi ấm.

Thấy ba người cũng không có gì đáng lo, Khương Ninh mới yên tâm rời đi.

Thấy cửa phòng 1801 vẫn còn mở, cô lại đi vào lần nữa: “Đậu Đậu thế nào rồi?”

Hoắc Dực Thâm đang đốt than: “Uống canh gừng nóng xong thì ấm áp hơn rồi.”

Đậu Đậu rúc ở trong chăn, chỉ lộ ra đôi mắt trong suốt: “Chị ơi, em không sao, Cola thế nào rồi?”

“Gâu!”

Chiếc chó luôn bị xem nhẹ cuối cùng cũng tìm được cơ hội, muốn hung hăng chứng minh sức khỏe cường tráng của mình, đáng tiếc bị bọc quá nhiều, không lộ ra chút thịt nào.

Thấy Cola mặc đồ da chồn, tâm trạng của Đậu Đậu lập tức tốt hơn, đưa tay vuốt ve mặt đen của chó.

Đốt lửa than xong, trong phòng ũng ấm áp rất nhiều.

Khương Ninh đứng dậy rời đi, không quên nhắc nhở: “Đừng che cửa sổ chặt quá, phải để cái lỗ để lưu thông không khí.”

Kiếp trước đúng là bị lạnh đến dọa người, có người vô tình bưng bít hết mọi nơi, cuối cùng lại lên gặp thượng đế.

Hoắc Dực Thâm đốt hai cái lò than, đưa một cái trong đó cho Khương Ninh: “Cô cũng cẩn thận một chút.”

Khương Ninh sợ run lên, đột nhiên nghĩ đến trên người còn mặc áo choàng lông chồn của anh, vì vậy vội vàng cởi ra.

“Giữ đi, tôi thấy cô sợ lạnh.”

Không, bây giờ trừ tay chân cô ra, những bộ phận khác trên cơ thể không những không lạnh mà lại rất ấm.

Chắc hẳn bộ đồ giữ ấm kia phát huy tác dụng, thoải mái lại ấm áp.

Cô quan sát chó của mình, chắc cũng ấm lên rồi.

Vì vậy, cô cố ý trả lại đồ cho anh: “Đừng xem tôi là người bệnh, Đậu Đậu còn cần anh chăm sóc nữa.”

Hoắc Dực Thâm không từ chối nữa, nhưng vẫn cố ý đưa lò than cho cô.

Khó từ chối được, Khương Ninh chỉ có thể nhận lấy.

Tất cả người ở tầng 18 may mắn sống sót, trong lòng cũng thở phào một hơi.

Lúc này mới có tâm tình chú ý đến dưới lầu, âm thanh cũng huyên náo như vậy, tiếng động cũng không xem là nhỏ.

Đóng cửa lại, Khương Ninh vội vàng trở về phòng, cầm nhiệt kế ra quan sát.

Hay thật, nhiệt độ bên ngoài là âm 19 độ.

Âm 19 độ với phương Bắc có lẽ sẽ không chết người, nhưng ở đây lại là phương Nam mùa đông vẫn có thể mặc áo tay ngắn.

Từ 20 độ hạ xuống âm 19 độ, giảm đến gần 40 độ.

Thứ còn đáng sợ hơn giá rét, chính là mất đi nhiệt độ.

Nhiệt độ cơ thể trong thời gian ngắn bị giảm nhiều, khiến độ ấm bên trong cơ thể bị hạ xuống, cũng khiến người ta ớn lạnh, chức năng tim phổi suy kiệt, thậm chí cuối cùng còn bị bệnh chết.

Đúng vậy, nguyên nhân khiến con người chết đi, không phải là giá rét mà là cơ thể mất đi nhiệt độ.

Rất nhiều người ngay cả cơ hội mở mắt cũng không có, ở trong giấc mơ mãi mãi không tỉnh lại.

Thậm chí, giấc mơ của bọn họ còn rất đẹp, cuối cùng mưa cũng ngừng, thành phố văn minh sẽ khôi phục.

“Gâu!”

Khương Ninh khôi phục tinh thần, từ trong không gian lấy ra bình trữ điện, máy sưởi, đệm điện…

Bạn cần đăng nhập để bình luận