Bắt Đầu Thiên Tai Tôi Dựa Vào Tích Trữ Chục Tỷ Vật Tư Nằm Thắng

Chương 821 -

Chương 821 -

Bọn họ mơ quá đẹp, tiếc là còn chưa hành động, âm thanh bắn liên thanh đột nhiên vang lên.

Một loạt viên đạn càn quét từ bên nọ sang bên kia.

Bọn họ ở trong tối không nhìn thấy gì, không thể làm gì được Khương Ninh đang nhìn đám người bằng kính nhìn ban đêm, đã xác định được bọn họ từ lâu.

Bọn họ còn chưa kịp lấy vũ khí ra, đã lập tức ngã xuống.

Khương Ninh mở cửa lưới điện, lấy Đường đao bước ra ngoài.

Rất nhiều người gục ngã, sợ hãi cầu xin: “Cô ơi, tôi không muốn chết, xin cô nương tay tha cho bọn tôi một mạng.”

Trời đêm gió lớn, Khương Ninh đứng trong bão cát cười nhạt, giống như quỷ dữ đòi mạng.

Cho dù đã chết hay chưa, đều phải chịu một đao của cô, không thể để lại bất kỳ tai họa ngầm nào.

Cô không trở về xe, mà ra ngoài doanh trại chừng một kilomet.

Trong bóng tối, Hoắc Dực Thâm đang đứng chờ cô ở đó.

Khoảng cách không xa, dù gió có lớn, vẫn có thể nghe được tiếng súng.

Doanh trại rối loạn, giọng nói của đám người hoảng hốt vang lên: “Sao vậy? Làm sao bây giờ!”

Thấy bọn họ đều là da vàng mắt đen, sau khi mảng kiến tạo va chạm chịu tổn thất rất lớn, hơn nữa những năm qua căn cứ chính phủ cũng rất cố gắng, cho nên Khương Ninh mới cho bọn họ cơ hội.

Nhưng mà, bọn họ lại không biết quý trọng.

Một là không ra tay, nếu đã ra tay thì không thể cho bọn họ cơ hội lần thứ ba.

Khương Ninh dựa vào lều vải bắn càn quét, còn ném bom lửa…

Dầu hỏa cháy rất lâu, mới dần dần tắt ngúm.

Khương Ninh đếm thử, chắc chắn có khá nhiều người rời đi.

Đã trễ rồi, cô cũng rất buồn ngủ, lười ra ngoài xử lý xác chết, nên trở về xe tắm rửa đi ngủ.

Ngày hôm sau tỉnh lại, xác chết bên ngoài đã được Hoắc Dực Thâm dọn dẹp.

Anh không chôn, mà ném trở về doanh trại của bọn họ.

Khí hậu hạn hán ở cao nguyên, chênh lệch nhiệt độ sáng tối cực lớn, gió cát lại thổi quá khủng khiếp, không sợ xảy ra bệnh dịch.

Sau này nếu có người sống sót đến đây, cũng không gặp ảnh hưởng gì lớn.

Sau đó thật sự có mấy nhóm chạy đến, thấy có RV thì vô cùng kinh ngạc mừng rỡ, nhưng lại nhìn thấy ánh mắt lạnh lẽo vô tình của Khương Ninh.

Bọn họ muốn đóng quân ở gần đó, thấy cách đó không xa có mấy bộ xương bị thổi đến, sợ hãi quyết định rời đi.

Cuộc sống ở cao nguyên cũng không tốt, tia UV quá mạnh, không khí khô nóng, ngày nào cũng phải mở thêm máy tạo ẩm và lọc không khí.

Nhưng cho dù có tệ thế nào, những ngày như thế vẫn trôi qua rất nhanh.

Lục địa đang không ngừng chìm xuống, đóng cọc gỗ vô cùng dễ dàng, thậm chí dùng sức đạp xuống cũng cảm thấy mặt đất rất mềm.

Mỗi ngày khi tỉnh dậy, bọn họ đều nhìn thấy mưa gió đầy trời, tầm mắt không rõ ràng.

Vừa nhìn đã không thấy thung lũng đâu, nếu không có núi cao để so sánh, chắc hẳn Khương Ninh đã chắc chắn rằng lục địa đang chìm xuống.

Có lúc ngủ đến nửa đêm, cơ thể sẽ dễ giật mình tỉnh giấc.

Cảm giác cũng không mạnh lắm, giống như đang ngủ mà đột nhiên bị kéo chân, giống như nằm mơ vậy.

Dự cảm càng ngày càng không tốt, ngay cả Đậu Đậu cũng cảm nhận được.

Mỗi ngày cô bé đều chạy xe điện tuần tra, cát ở thung lũng rất nhiều, hơn nữa khí hậu khô ráo, mặt đất chắc hẳn là cứng vô cùng.

Vừa bắt đầu, mông rất đau.

Nhưng mà, bây giờ chạy xe điện càng ngày càng thoải mái.

Đậu Đậu dừng xe, nhìn thấy trên mảnh cỏ khô xuất hiện mầm xanh.

Đang mùa khô, nhưng bây giờ lại có mầm cây.

Cô rút cỏ ra, mang về giao cho anh trai.

Hoắc Dực Thâm có kinh nghiệm sinh tồn dã ngoại rất phong phú, anh nhìn cỏ dại, nghiêm túc nói: “A Ninh, nơi này cũng sẽ chìm mất.”

Khương Ninh gật đầu: “Chúng ta phải chuẩn bị sẵn sàng.”

Bạn cần đăng nhập để bình luận