Bắt Đầu Thiên Tai Tôi Dựa Vào Tích Trữ Chục Tỷ Vật Tư Nằm Thắng

Chương 709 -

Chương 709 -

Khói đen dày đặc bay lên, nhanh chóng lan khắp không trung.

Cùng với khói đen chính là sương mù trắng xám, sau đó nữa là ngọn lửa đen đỏ.

Ngọn lửa từ trong miệng núi phun ra, cao đến chục mét, khói đen không ngừng lan ra…

Nham thạch bắn tung tóe xung quanh rồi rơi xuống, cực kỳ giống với pháo hoa xinh đẹp.

Lửa lớn, khói dày đặc, nham thạch cứ không ngừng lớn hơn, cực kỳ giống như hàng tỉ ác ma phong ấn dưới địa ngục, nó lộ ra gương mặt dữ tợn không hề kiêng kỵ mà giương nanh múa vuốt trước con người bé nhỏ…

Thật sự là… Núi lửa phun trào.

Mọi người lập tức kinh hãi.

“Đi mau.” Hoắc Dực Thâm trầm giọng nhắc nhở.

Khương Ninh giật mình, lập tức gọi Đậu Đậu và chó lên xe, dặn dò hai đứa nhỏ thắt dây an toàn.

Người đi đường cũng giật mình, rối rít cướp xe để chạy, mọi chuyện càng ngày càng gấp gáp, mấy chiếc xe tông vào nhau, diễn ra cảnh tượng vô cùng nghiêm trọng.

Hoặc Dực Thâm vẫn bình tĩnh, nhanh tay lẹ mắt đi vòng qua vụ tai nạn xe kia, an toàn nhanh chóng chạy về phía trước.

Khương Ninh quay đầu nhìn về phía sau, chỉ thấy bụi núi lửa đã nhuộm đen một vùng trời, còn nham thạch màu đỏ thì như giương vuốt.

Đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy núi lửa phun trào, dù là đã cách mấy chục kilomet, nhưng vẫn có thể cảm nhận được nhiệt độ đang dần nóng lên, cảnh vật ở trước mắt cũng trở nên vặn vẹo…

Cách xa như vậy mà vẫn cảm giác được chấn động, đủ để thấy núi lửa phun trào nghiêm trọng đến mức nào, nếu như nham thạch tàn phá xung quanh, những người sống sót kia chỉ có thể dựa vào hai chân của mình, làm sao mà trốn đây?

Khương Ninh hít sâu một hơi để mình có thể tỉnh táo lại, tập trung đề phòng xung quanh.

Cho dù người đi đường hay là chạy xe thì đều nhanh chóng rút lui, hy vọng núi lửa phun trào mãi mãi ở phía xa, thật sự không muốn chịu cảnh sương mù một lần nữa.

Ở phía trên, Khương Ninh liếc thấy một chiếc trực thăng đang bay lên, hơn nữa cũng không chỉ có một chiếc, không biết là của tư nhân hay của chính phủ nữa.

Chắc hẳn hải lục không* cũng sẽ dùng đến, mọi người ai cũng có các cách của riêng mình, chỉ vì có thể sống sót.

*Hải lục không: hải quân, lục quân, không quân

*Hải lục không: hải quân, lục quân, không quân

Đường không dễ đi, nhiều xe nhiều người, thỉnh thoảng còn xảy ra tai nạn giao thông, lúc nào bọn họ cũng phải tập trung tinh thần cao độ.

Chạng vạng tối mới vừa đi được hơn một trăm kilomet, cách thành phố Huệ chừng nửa chặng đường, nhưng đường cao tốc còn kẹt xe nhiều hơn cả những ngày nghỉ lễ.

Dừng xe nghỉ ngơi, để hai đứa nhỏ giải quyết nhu cầu sinh lý.

Con người trở nên sốt ruột, Khương Ninh xuống xe vừa nhìn một đám người đánh nhau ở cách đó không xa, vừa ăn bánh bao và ngũ cốc.

No bụng rồi, cô lại lấy ống nhòm nhìn về hướng thành phố Phượng.

Trời ngả về chiều, đã không còn nhìn thấy rõ núi lửa nữa, nhưng dường như trên bầu trời vẫn có một mảng bụi mù, như những nét vẽ nguệch ngoạc, hơn nữa dường như lan rộng ra càng lúc càng nhanh.

Kỳ lạ, bụi than của núi lửa lan ra nhanh như vậy à?

Hình như không giống lắm, Khương Ninh cẩn thận quan sát, mặt trời vẫn tản ra ánh nắng màu vàng như cũ, nhưng giống như thiên khuyển nuốt mất mặt trời vậy, mặt trời có xu hướng bị che lại.

Không phải là mặt trời bị che lại, mà giống như là chiếu qua vật thể gì đó…

“A, trời ơi, đó là gì vậy!”

Có người ở phía sau kêu lên, ngay sau đó hét chói tai.

Khương Ninh quay đầu nhìn về phía sau, đồng tử lập tức run rẩy!

Bão siêu lớn, gió lốc, bùn đất, đá bay, cành khô, ùn ùn kéo đến cắn nuốt núi rừng, đang lao về phía mọi người.

Bão cát, là bão cát!

Tất cả mọi người kinh hãi, nơi này là phía nam, không phải vùng sa mạc gì.

Tuy nói những năm nay thiên tai đã tàn phá rất nhiều, khiến sông ngòi khô cằn, cây cối trong núi cũng chết héo, nước ngầm cũng biến mất, nhưng dù có nghiêm trọng thế nào cũng không đến nỗi xuất hiện bão cát.

Chết rồi, bão cát ở đâu ra thế này?

Chẳng lẽ bão cát cuồn cuộn một đường đi về phía nam, muốn cuốn hết tất cả mọi thứ trên đời này sao?

Nhưng mà, bọn họ cũng không có thời gian để suy nghĩ nhiều, trong khoảnh khắc khi cơn bão nổi lên, cát bay đá cuộn, trời đất u ám, khiến người ta không biết đâu là đông tây nam bắc.

Bạn cần đăng nhập để bình luận