Bắt Đầu Thiên Tai Tôi Dựa Vào Tích Trữ Chục Tỷ Vật Tư Nằm Thắng

Chương 804 -

Chương 804 -

Khương Ninh suy nghĩ một chút: “Ông không cần thấy áy náy đâu, bởi vì ông đã để lại cho tôi thứ tốt nhất rồi.”

Cho dù cô không muốn nhận người nhà, nhưng không thể không thừa nhận, nếu không có không gian bảo vệ, có lẽ cô đã chết từ lâu rồi.

Không gian đã nhận chủ, cũng không thể trả lại được nữa.

Có lẽ Cố Đình Lâm không biết bí mật của miếng ngọc, nhưng Khương Ninh thật sự đã chiếm hời của người ta.

Khương Ninh nhìn Cố Đình Lâm, hắng giọng nói: “Đừng đặt nặng công việc trước bản thân như thế, ông cũng là con người, suy nghĩ cho mình nhiều một chút cũng không có gì sai.

Nhớ phải sống, sống cho tốt, như vậy mới có thể gánh được việc lớn.”

Cô đang quan tâm đến ông à? Trong lòng Cố Đình Lâm cảm thấy ấm áp: “Được.”

Khương Ninh hít một hơi thật sâu, xoay người rời đi.

Dọc theo đường đi, cô mê mẩn nhìn cảnh vật bên ngoài cửa sổ.

Trở về khu B, Khương Ninh ngồi trên sân thượng, tự rót cho mình một ly rượu trái cây: “Miếng ngọc kia là đồ gia truyền của nhà họ Cố, Cố Đình Lâm không biết bên trong có không gian.”

Hoắc Dực Thâm nói: “Em định làm gì?”

Khương Ninh có thể làm gì được, cũng không thể trả không gian cho Cố Đình Lầm: “Trong lòng em hơi không thoải mái, em cảm thấy mình thiếu nợ ông ấy.”

Ở bên nhau nhiều năm, Hoắc Dực Thâm hiểu cô.

Ngoài miệng cô bảo rằng không nhận người nhà, nhưng trong lòng đã thật sự chấp nhận Cố Đình Lâm rồi.

Mặc dù trải qua thiên tai, cô đã vô cùng lạnh lùng vô tình, nhưng làm gì có ai sẽ thật sự tuyệt tình đâu.

Tình thân luôn là khát vọng của cô.

Chỉ là thực tế quá tàn khốc, Tống Nhã Linh vì lợi ích cá nhân, có thể Cố Đình Lâm không giống như vậy, nhưng trước khi nhìn thấy Khương Ninh, ông cũng không biết mình có con gái.

Trước thiên tai, ông phải làm việc lớn, tất nhiên sẽ không có thời gian chăm sóc gia đình nhỏ của mình, nhưng những việc có thể làm ông đều sẽ âm thầm làm.

Nếu như không yêu, ông ấy cũng không cần phải làm như vậy.

Nhưng sự lựa chọn của Khương Ninh cũng không sai, cho dù nhận Cố Đình Lâm thì sao?

Ông sẽ buông xuống trách nhiệm trên vai, chỉ sống vì gia đình của mình, làm tất cả để bồi thường cho Khương Ninh sao?

Cố Đình Lâm không làm được, Khương Ninh cũng không thể yêu cầu ông làm như vậy.

Nói ra, sẽ khiến cho cả hai không còn gánh nặng, dốc hết sức cho sự lựa chọn của mình là được rồi.

Mỗi ngày trôi qua êm đềm, tất cả những vật tư quan trọng đều đã được đặt vào không gian.

Dụng cụ bày ở trong sân đều đã hỏng, ngày nào đó khi mảng kiến tạo va chạm, có ném đi cũng không thấy tiếc.

Tai họa khiến người ta phập phồng lo sợ vẫn không đến, nhưng trong sân nhà lại xuất hiện một người phụ nữ xa lạ.

Bà ấy tầm ba mươi bảy ba mươi tám tuổi, tóc ngắn gọn gàng, mặc chiếc áo sơ mi rộng đơn giản và một chiếc quần quân đội màu xanh.

Dáng vẻ người kia trưởng thành chững chạc, nhưng dường như hơi bất an.

Bà ấy do dự hồi lâu, mới tiến đến gõ cửa nhà.

Khương Ninh đứng trên lầu nhìn xuống, không có ý định xuống lầu.

Nhưng dường như người kia rất kiên trì, chờ ở cửa không đi.

Hoắc Dực Thâm nhắc nhở: “Nhìn bề ngoài của bà ấy, chắc là quân nhân phụ trợ.”

Quân nhân phụ trợ có ý nghĩa như tên, họ không phải quân nhân chân chính.

Ví dụ như nhân viên ở xưởng công binh, bác sĩ ở bệnh viện quân y, nghệ sĩ của đoàn văn công quân đội vân vân.

Người kia có thể đợi lâu như vậy, chắc chắn là có việc cần tìm.

Khương Ninh xuống tầng mở cửa: “Cô đến tìm chúng tôi có việc gì sao?”

Người kia ngẩng đầu, nhìn thấy gương mặt của Khương Ninh thì hơi kinh ngạc, nhưng bà ấy bình tĩnh lại rất nhanh: “Cháu là Khương Ninh?”

Khương Ninh không lên tiếng.

Người kia lộ vẻ ngượng ngùng, lúc này mới giải thích: “Xin chào, tôi là y tá trưởng khu nội trú của bệnh viện trong căn cứ, tên là Thư Tuyết Tình.”

Khương Ninh vẫn hỏi lại: “Cô tìm tôi có việc gì vậy?”

“Ba của… Thủ trưởng Cố bị bệnh đang nằm viện, cháu có biết không?”

Thư Tuyết Tình đổi lời rất nhanh, nhưng Khương Ninh không điếc, lập tức nhìn chằm chằm bà ấy: “Cô là ai?”

Bạn cần đăng nhập để bình luận