Bắt Đầu Thiên Tai Tôi Dựa Vào Tích Trữ Chục Tỷ Vật Tư Nằm Thắng

Chương 1243 -

Chương 1243 -

Khương Ninh không muốn bàn về chuyện âm mưu, nhưng cá có chất lượng vô cùng tốt kia cũng chỉ có mấy con, hơn nữa ánh mắt của Dung Đình Đình rất độc.

Cô cũng đánh giá cao cô gái nhỏ này, tuy nhiên loại sinh vật như đàn ông… Phải nói như thế nào đây, rất là dễ phá đổ con thuyền hữu nghị của phụ nữ.

Tính cách của Đậu Đậu và Đình Đình hoàn toàn khác biệt, hai chị em chơi với nhau cũng rất hợp, có bạn bè là chuyện chẳng dễ dàng, Khương Ninh hy vọng con bé có thể hài lòng.

“Chị dâu, em hiểu mà.”

Đúng thật là có kẻ chân đạp hai thuyền, bên này hẹn cô ấy không được, lập tức chuyển sang phía Đình Đình bên kia.

Được chăm sóc bảo vệ không sai, nhưng kiến thức của Đậu Đậu cũng không ít.

Ngoại trừ anh trai chị dâu, không phải ai cô ấy cũng bộc lộ tâm trạng của mình.

Cũng không phải nói đàn ông do dự, dù sao tỷ lệ nam so với nữ thật sự là quá ít, nếu không thể có được thứ tốt nhất thì lùi lại mà có được thứ gì đó khá tốt là được rồi.

Khương Ninh đưa quần áo mới cho cô ấy, hai chị em lại cùng chụp mấy bộ ảnh tiểu thư, đá quý sáng chói trên mười ngón tay đều là đổi lấy được từ chỗ của ông trùm vàng kia.

Hoắc Dực Thâm bị xem như không khí: “...”

Ngày đầu năm, mọi người bị đánh thức bởi tiếng nhạc rộn ràng ở quảng trường.

Đoán là sẽ có rất nhiều người tới chúc tết, Thư Tuyết Tình đã đến từ sớm hỗ trợ hâm nóng đồ ăn.

Vừa mới ăn xong chưa được bao lâu, người đến chúc tết nối liền không dứt.

Đầu tiên là tướng lĩnh quân đội, sau là quan chức chính phủ.

Hoắc Dực Thâm và Khương Ninh biết nghe lời cùng hợp tác, phân công nhau chiêu đãi khách khứa khiến cho Cố Đình Lâm vô cùng an tâm.

Cả nhà Vu Trường Chinh tới sớm nhất, sau khi chăm sóc một thời gian, trạng thái tinh thần của Vu Nhân đã tốt hơn nhiều rồi.

Vu Trường Chinh sắp xếp một vị trí văn chức trong ban ngành chính phủ cho cô ấy làm, ai ngờ Vu Nhân từ chối, cô ấy nói muốn đi làm ở nông trường.

Vợ chồng ông ta cũng không cưỡng ép nữa, nếu như đến nông trường làm có thể khiến cô ấy thoải mái hơn, tất cả mọi chuyện cứ để từ từ đến đi.

Ngược lại sư trưởng Tiêu gầy gò đi không ít, sắc mặt có chút mệt mỏi rã rời nhưng vẫn miễn cưỡng xốc lại tinh thần.

Hà Thiên Minh và cục trưởng Lăng cùng với các ban ngành chính phủ tới trễ hơn một chút, khi họ đến thì ở đây đã tụ tập rất nhiều người rồi.

Đoàn bên quân đội vừa định rời đi, căn cứ đột nhiên vang lên tiếng cảnh báo chói tai, lại còn là loại khẩn cấp nhất.

Cảnh báo phòng không!

Là loại báo động cấp cao nhất.

Sắc mặt mọi người ở đây đều thay đổi, nhất là Bộ trưởng Bộ Quốc phòng.

Trong thư phòng của Cố Đình Lâm có bộ đàm quân dụng, Bộ trưởng Tiêu lập tức liên lạc khẩn cấp với lực lượng phòng thủ trên biển: “Đã xảy ra chuyện gì rồi?”

Lời vừa nói xong, đỉnh đầu đã vang lên tiếng động ầm ầm.

Máy bay tiêm kích bay qua lại ở trên không trung, hơn nữa không chỉ có một chiếc.

Khương Ninh đứng ở trong sân, lập tức lấy kính viễn vọng ra.

Tốc độ của máy bay tiêm kích nhanh tới nỗi không thể thấy rõ được.

Tuyến phòng thủ trên biển lập tức báo cáo lại: “Báo cáo Bộ trưởng Tiêu, hai chiếc tàu sân bay và tàu ngầm tấn công hạt nhân của Đại bàng hói đang tới gần, máy bay tiêm kích đã xâm nhập vào địa phận trên không của chúng ta.”

Tàu sân bay đã tới cách Thành phố Phượng hai trăm hải lý, ba máy bay tiêm kích đã cất cánh từ tàu sân bay.

Máy bay tiêm kích rất có khả năng mang theo đạn thật, một khi ném xuống Thành phố Phượng…

Sắc mặt Bộ trưởng Tiêu biến đổi: “Khởi động phương án khẩn cấp, đánh…”

Cố Đình Lâm sầm mặt, đột nhiên phát ra mệnh lệnh: “Mau đánh tan bọn chúng!”

Bộ trưởng Tiêu kinh hãi, sau đó vang giọng hạ lệnh: “Đánh tan bọn nó cho bố mày, chú ý không được gây tổn thương đến dân thường.”

Chẳng ai ngờ rằng, Đại bàng hói sẽ không màng vạn dặm xa xôi đến đây khiêu khích, lại còn chọn ngay ngày đầu năm nữa.

Trong giờ phút khẩn cấp, kênh mã hóa quân sự được mở ra, các thành viên cấp cao trong quân đội lần lượt tản ra rồi rút lui, tránh để bị diệt.

Thành phố Phượng không có hầm trú ẩn, Khương Ninh sợ Đại bàng hói thăm dò nhà của mình, nếu như một tên lửa đạn đạo nổ xuống đây thì sao?

Cô nhanh tay nhanh mắt nhét Cố Đình Lâm và Thư Tuyết Tình vào xe bọc thép chống đạn đỗ ở trong sân nhà mình.

Đậu Đậu lên xe, Hoắc Dực Thâm đưa tay thắt dây an toàn.

Sắc mặt Cố Đình Lâm lạnh lẽo: “Đi đến bến cảng.”

Bạn cần đăng nhập để bình luận