Bắt Đầu Thiên Tai Tôi Dựa Vào Tích Trữ Chục Tỷ Vật Tư Nằm Thắng

Chương 715 -

Chương 715 -

Đậu Đậu theo Khương Ninh học mấy năm nên ít nhiều gì cũng hiểu được chút kiến thức y học cơ bản, mắt cô bé có lẽ do bị thương dây thần kinh nên dẫn tới mù lòa.

Gió cát rít gào không ngừng thổi tới, điên cuồng chui vào lỗ tai và lỗ mũi, đá vụn thỉnh thoảng va vào khiến người ta đau đến điếng người.

Không thể nào há miệng, cô bé chỉ có thể lần sờ bò trên mặt đất.

Nhưng dù cô bé có sờ thế nào đi nữa, thì vẫn không tìm thấy anh trai, thậm chí xe cũng mất tăm.

Không biết mình đang ở chỗ nào, việc cấp bách lúc này là phải tránh gió cát.

Mắt không thể thấy gì, nên cô bé chỉ đành bò trong gió cát bằng cảm giác, căn bản không có cách nào đứng thẳng để đi đường, một là bị bụi của bão cát thổi bay, hai là bị đá vụn đập trúng.

Vận may của Đậu Đậu cũng không tệ, bò vài tiếng cuối cùng cô bé cũng đến được chân núi.

Nhưng núi nằm ở phía đón gió nên cô bé lại cẩn thận vòng lại địa hình rồi bò đến phía khuất gió.

Dọc đường cô bé sờ được mấy người nhưng không rõ là chết hay sống, dù sao thì đều không nhúc nhích.

Nhưng trong cái rủi cũng có cái may, túi cấp cứu được buộc vào người nên không bị bão cát cuốn đi.

Sau khi phun sạch hết cát trong miệng, Đậu Đậu vặn nắp bình nước khoáng ra nhấp mấy ngụm, sau đó xé gói lương khô ra ăn một miếng.

Rất khó ăn, cảm giác còn khó nuốt hơn cả khoai tây chống rét, nhưng cô bé vẫn ăn sạch không còn mẩu vụn nào.

Dù là uống nước hay ăn đồ ăn, cô bé đều nghiêm khắc tuân theo lời dặn dò của anh trai, phải thật tiết kiệm.

Trong túi cấp cứu có thuốc, tuy nhìn không rõ nhưng cô bé chỉ cần sờ vỏ ngoài liền biết đó là thuốc gì, dựa theo tình trạng bị thương khác nhau thì nên uống bao nhiêu liều, Đậu Đậu đều rõ trong lòng, chị dâu đã sớm liệt kê ra để cô bé đọc thuộc làu làu.

Uống thuốc xong, cô bé cầm dao găm nằm nghỉ ngơi.

Ngoài tiếng gió cát rít gào ra thì không nghe được tiếng gì khác.

Không biết qua bao lâu, trời đã lạnh dần.

Chắc là trời đã tối rồi, Đậu Đậu lấy thảm từ trong túi cấp cứu ra quấn quanh người.

Uống thuốc xong vẫn thấy đau, hơn nữa dường như cô bé đang sốt, da môi nứt nẻ bong tróc, cổ họng như thiêu như đốt.

Không biết khi nào bão cát mới ngừng, dây thần kinh bị chèn ép khiến mắt mù lòa, cũng không phải chuyện ngày một ngày hai là có thể giải quyết, cô bé không dám uống nhiều nước, nên chỉ có thể nuốt một ngụm để giải khát.

Trời càng ngày càng lạnh, cơ thể bỗng cuộn tròn lại theo bản năng.

Hình như có người đang gọi cô bé, giống như anh trai, lại giống chị dâu, dường như có cả Cola nữa.

Nhưng khi cô bé mở mắt ra thì vẫn là một mảng tối đen như cũ, trên người lại phủ thêm một tầng cát dày.

Vừa hết sốt lại sốt tiếp, cô bé chỉ đành uống thuốc tiếp.

Duỗi tay ra không thấy năm ngón, không khỏi khiến Đậu Đậu nhớ lại thơ ấu phủ đầy bụi của mình, anh họ nhỏ chửi cô bé là đồ không có ba mẹ chỉ biết ăn không ngồi rồi, lúc đó cô bé khóc rồi đẩy thằng nhóc đó một phát, bác cả bèn nhốt cô bé vào phòng chứa đồ, không cho ăn uống một ngày một đêm, sau đó phải xin lỗi anh họ nhỏ mà anh họ nhỏ còn nhổ nước bọt vào mặt cô bé.

Kể từ khi đó, cô bé thấy sợ bóng tối.

Cứ tưởng rằng mình đã quên từ lâu, nhưng ký ức lại ngày càng rõ ràng hơn.

Khi nào bão cát mới ngừng? Cô bé nhớ anh trai, nhớ chị dâu, còn cả Cola nữa.

Nhưng mà, một ngày, hai ngày, rồi ba ngày…

Túi cấp cứu chỉ còn lại ba bình nước, lại thêm việc phát sốt mấy ngày liền, cho dù có uống tiết kiệm đến mấy thì nước cũng đã thấy đáy.

Lương khô thì vẫn còn hai miếng, nhưng cổ họng cô bé bỏng rát như có lửa đang đốt, chỉ đành liều mạng nuốt xuống.

Về sau, đến lương khô cũng hết sạch.

Đậu Đậu không nhớ nổi mình đã chịu đựng bao lâu, mắt cô bé hình như có thể thấy chút ít, nhưng cơ thể vẫn trong tình trạng mê man đói khát, và gió cát vẫn không có dấu hiệu dừng lại.

Trước lúc thiếp đi, cô bé dường như quay lại khi còn bé, ba mẹ đang vui vẻ ôm mình.

Ý thức càng ngày càng mơ hồ, Đậu Đậu vô lực cuộn tròn cơ thể: “Anh hai, chị dâu…”

Lúc mở mắt ra, cô bé đã nằm trong hang động.

Bạn cần đăng nhập để bình luận