Bắt Đầu Thiên Tai Tôi Dựa Vào Tích Trữ Chục Tỷ Vật Tư Nằm Thắng

Chương 230 -

Chương 230 -

Hàng hiệu cao cấp, bao bì đều là mánh khóe, chẳng qua là trùng hợp thôi.

Năm mới đến gần, nếu như muốn đón Tết, phải đón một cái Tết ngon.

Muốn đón một cái Tết ấm áp, toàn bộ thành viên 1803 ra ngoài chặt củi, nhưng cây của núi Phượng đã bị chặt hết, khu rừng gần đây nhất là nhóm khu biệt thự trên sườn núi, chỉ đi đi về về đã hết một ngày.

“A Ninh, cô đi không?”

Khương Ninh lựa chọn mặc kệ: “Các anh đừng quan tâm đến tôi, để tôi chết luôn cho rồi.”

Hoắc Dực Thâm cũng mặc kệ giống vậy: “Tôi và Đậu Đậu đều không lạnh.”

Bà Chung biết được 1803 muốn đi chặt củi, nhiệt tình đề nghị: “Củi quá nặng, vận chuyển đi đi về về không có lợi, các cháu có thể làm thành than rồi hãy mang về.”

Làm thành than? Tầng 18 không biết làm.

Bà Chung vỗ đùi, cười nói: “Làm than rất đơn giản, bà dạy các cháu.”

Vì thế, bà Chung truyền phương pháp sản xuất than thủ công cho 1803.

Lục Vũ không làm được gì nên hồn nghe như vịt nghe sấm, đến cả đinh tán hay đinh cũng không phân biệt rõ, ngược lại là Trương Siêu chạy KPI đầu óc nhanh nhẹn phản ứng nhanh: “Cảm ơn bà Chung, bọn cháu hiểu rồi.”

Ngày nào cũng đi đi về về không ổn lắm, 1803 mang theo xe trượt tuyết và lều, thề không làm mấy trăm cân than tuyệt đối không quay về: “A Ninh, anh Thâm, lầu 18 giao cho các anh nha, đợi bọn tôi chiến thắng quay về.”

Ra ngoài chặt củi có nguy hiểm, nhưng không có than sưởi ấm hoàn toàn không sống nổi.

Khương Ninh dặn dò nói: “Chú ý an toàn, buổi tối đừng ngủ quá say.”

Vấn đề an toàn, 1803 vẫn có tự tin, đem theo nỏ và đạn bên người, cái nào cũng có thể chết người, hơn nữa còn có Trịnh Vỹ Lệ là võ sư lâu năm, cho Trương Siêu cảm giác vô cùng an toàn.

Nhưng mà, Trương Siêu muốn đem Cola đi.

Chó con muốn ngao du, nhưng cuối cùng từ chối sự mê hoặc, kiên quyết ôm chân con sen.

1803 rời đi, tầng 18 vô cùng yên tình, Khương Ninh đột nhiên không biết nên giao tiếp với Hoắc Dực Thâm như thế nào: “Cái đó, sắp qua năm mới rồi, tôi muốn ra ngoài mua chút mua chút đồ Tết, anh trông nhà hay là?”

Hoắc Dực Thâm không có gì cần mua, hơn nữa càng gần năm mới càng nguy hiểm, suy cho cùng móc túi và ăn cướp cũng phải đón Tết, lầu 18 cần có người ở lại trông coi: “Tôi ở lại.”

Khi ra ngoài, Khương Ninh để chó con lại cho anh huấn luyện.

Thân là hàng xóm thân thiện giúp đỡ lẫn nhau, cô chủ động quan tâm nói: “Có gì cần tôi mua không?”

Hoắc Dực Thâm suy nghĩ một chút: “Tạm thời không có, nếu như có gì phù hợp, có thể mua một chút cho tôi.”

Anh nói câu này, cô làm gì biết đồ gì phù hợp với anh.

Có lẽ là tiện miệng nói, Khương Ninh không hề để tâm, một mình đến trung tâm mua sắm.

Thật ra trung tâm mua sắm còn không đầy đủ bằng không gian của cô, nhưng vật tư cần hợp lý hóa, hơn nữa Khương Ninh chưa từng đón Tết, tận thế ba năm cô đã chán sống cuộc đời người không ra người quỷ không ra quỷ.

Bây giờ điều kiện cho phép, đương nhiên phải hưởng thụ hiện tại, nếu không ngày nào chết rồi cũng không biết, vật tư trong không gian uổng phí rồi.

Nếu như muốn làm thì phải làm náo nhiệt chút, cô cần đi học hỏi kinh nghiệm.

Theo sự đến gần của Tết, quầy hàng của trung tâm thương mại náo nhiệt hơn hẳn lần trước, có người lại bán chữ Phúc và câu đối.

Đáng tiếc người may mắn còn sống sót đến cả lắp đầy bụng cũng còn khó, làm gì có dư lương thực mua câu đối?

Đứng trước quầy hóng hớt, nhớ lại Tết khi thời hưng thịnh, biểu cảm cô cũng vô cùng âm u.

Có gì nói nấy, câu đối viết thật tốt, tài viết thư pháp vô cùng vững chắc, chắc là trước tận thế cũng có nghề.

“Bán thế nào?”

Người đàn ông trung niên khó khăn xoa tay sưởi ấm: “Năm bức câu đối Tết thêm một xấp chữ Phúc, nửa cân gạo hoặc mì.”

Bày hàng mấy ngày liên tục không bán được một cái nào, người đàn ông trung niên khá sốt ruột: “Cô bé, đây là câu đối do chính tay tôi viết, cháu xem nét viết là biết, chắc chắn đáng cái giá này, cháu mua không hề thiệt không hề bị lừa.”

Bạn cần đăng nhập để bình luận