Bắt Đầu Thiên Tai Tôi Dựa Vào Tích Trữ Chục Tỷ Vật Tư Nằm Thắng

Chương 423 -

Chương 423 -

Đậu Đậu nhai mứt vỏ quýt: “Em rất nhớ ba mẹ, nhưng em không muốn rời khỏi anh chị.”

Hoắc Dực Thâm ôm cô bé: “Ngoan, nghe lời chị, phải tỉnh táo không được ngủ.”

Người đập cửa ở bên ngoài ngày càng lớn, vẻ mặt hung ác bao vây xung quanh phòng chứa đồ, giống như người bên trong là côn đồ hung ác, ai ai cũng muốn giết.

Dù Hoắc Dực Thâm đã dùng cơ thể ngăn cản, nhưng vẫn bị đạp rất mạnh.

Bệnh nhân bị chấn động não rất sợ bị hoảng hốt, nếu còn đạp như vậy nữa sẽ không chịu nổi.

Khương Ninh ôm Đậu Đậu đặt xuống đất, cô nhìn qua cửa sổ, nhìn thấy trên mặt đất ở bên ngoài ngày rất nhiều đá viên, mà mưa đá đổ xuống ngày càng ít đi.

Mưa đá rơi chừng hai đến mười phút, rất ít trường hợp hơn ba mươi phút.

Từ lúc xảy ra mưa đá đến giờ là hai mươi phút, xem ra cũng sắp dừng rồi.

Bên ngoài cửa càng lúc càng hung hăng, cửa sắp bị phá vỡ, Khương Ninh không chút chần chừ, cầm một chai thuốc không bỏ vào trong túi, sau đó mọi người cùng nhau đeo khẩu trang.

Khương Ninh ôm Đậu Đậu, dùng tay bảo vệ cô bé.

Mấy người đàn ông vừa nãy còn tiếp tục đạp, không ngờ cửa đột nhiên mở ra, khiến mọi người suýt chút nữa ngã xuống.

Mọi người ngẩng đầu, nhìn thấy ánh mắt lạnh như băng và họng súng đen ngòm.

Hoắc Dực Thâm dí súng lên đầu người đàn ông, cố nén tức giận nói: “Anh thử đạp nữa xem!”

Trên đầu người đàn ông vốn không bị thương, thấy ánh mắt dữ tợn của anh thì bị dọa nhảy dựng: “Tôi, tôi bị thương, chỉ muốn chút thuốc thôi, cũng không có ác ý.”

Hoắc Dực Thâm bước từng bước đi đến, người kia lại từng bước lui về sau: “Anh đừng, đừng làm bậy, ở đây có cảnh sát.”

Người xung quanh kêu lên: “Chúng tôi đều bị thương, xin hãy cho chúng tôi chút thuốc.”

“Thuốc ở đây, cũng không còn nhiều lắm.” Khương Ninh giơ cái túi trong tay, sau đó đẩy cho người đàn ông: “Mấy người muốn thì đến chỗ anh ta mà lấy.”

Nhét vào tay người đàn ông, sau đó che chở Đậu Đậu lập tức rời đi.

Trong tay Hoắc Dực Thâm có súng, không ai dám ngăn cản, thậm chí còn muốn tránh xa một chút, mắc công ảnh hưởng đến mình.

Người đàn ông có thuốc, còn chưa kịp vui mừng, đột nhiên có người nhào đến cướp.

Đây là thuốc đó, còn quý hơn cả lương thực gấp trăm lần, có khi một viên đã có thể cứu được một mạng người.

Thấy kẻ kia lấy được thuốc, rất nhiều người xung quanh đỏ mắt không thôi.

Cướp lần đầu, tất nhiên sẽ có lần hai, rồi mọi người nhanh chóng bu vào như tổ ong.

“Đừng cướp, đờ mờ đừng cướp nữa, thuốc của tôi…”

Người đàn ông gào lên giận dữ, bị chìm trong đống người.

Rời khỏi đại sảnh chật chội, mưa đá bên ngoài dường như đã ngừng, thỉnh thoảng trên trời cũng có rơi xuống nhưng không lớn như lúc nãy.

Rất nhiều người không kịp chờ, lấy thùng chạy đi nhặt lấy.

Khí trời nóng bức, mưa đá bị tan chảy rất nhanh, bọn họ không để ý đến nguy hiểm mà chạy đua với thời gian, dù có rất nhiều người bị thương, trán còn chảy máu nhưng vẫn không quan tâm đến, liều mạng lấy đá bỏ vào thùng.

“Có nước, cuối cùng cũng có nước.”

Có người không để ý đá kia bị dính bùn đất, còn bỏ vào trong miệng.

Đúng vậy, hạn hán lâu ngày gặp mưa, làm gì còn ai còn nhớ đến vết thương, chỉ nghĩ có nước mới có thể sống.

Có vài người có thùng nhựa bị đập bể, sốt ruột đến mức khóc òa lên, dùng túi vải lắp lại lỗ thủng, tay chân nhặt lấy liên tục.

Có người lúc nãy vì hỗn loạn nên ném mất thùng, bây giờ lại muốn cướp của người khác, hai bên đánh nhau.

Có mấy người hứng nước ở thao trường của tổ dân phố, không biết là bị mưa đá đập trúng, hay là bị hỗn loạn mà chết.

Bạn cần đăng nhập để bình luận