Bắt Đầu Thiên Tai Tôi Dựa Vào Tích Trữ Chục Tỷ Vật Tư Nằm Thắng

Chương 732 -

Chương 732 -

Khương Ninh chăm sóc anh vô cùng cẩn thận, kịp thời theo dõi tình hình của anh để điều chỉnh lượng thuốc cho phù hợp.

Thân thể suy nhược không thể bổ sung chất dinh dưỡng nhiều quá, phối hợp hoa quả và đồ ăn cho hợp lý, sữa bò và trứng gà chắc chắn là không thể thiếu rồi.

Chăm sóc hai ngày, Hoắc Dực Thâm thực sự lo lắng cho Đậu Đậu.

Khương Ninh cũng không còn cách nào, đành phải dẫn anh và Cola rời khỏi không gian.

Cho dù mang theo khẩu trang, nhưng vẫn có thể ngửi thấy mùi hôi thối xung quanh hang động, quanh đây toàn là thi thể đã bị thối rữa.

Hai người một chó bịt chặt mũi, cẩn thận bò ra hướng bên ngoài.

Hoắc Dực Thâm không chỉ bị thương ở đùi mà còn bị trật eo nữa, không có cách nào đi ra ngoài được.

Trải qua một trận bão cát và mưa lớn như thế, lại lái một chiếc ô tô toàn vẹn không chút xây xước nào trở về là một chuyện không thực tế.

Hơn nữa mang theo hai người bị thương trở lại, trên đường không chừng sẽ gặp nguy hiểm.

Khương Ninh tìm một nơi yên tĩnh khác, giấu Hoắc Dực Thâm và Cola ở đây, để lại đồ ăn và nước, còn cả vũ khí nữa: “Hai người ở chỗ này đợi em, em sẽ mang Đậu Đậu tới đây.”

Vết thương trên người Hoắc Dực Thâm không phải đùa, cần phải tĩnh dưỡng một khoảng thời gian dài nữa.

Anh dặn dò: “A Ninh, đi đường cẩn thận.”

Rời đi năm ngày, Khương Ninh cũng vô cùng lo lắng cho Đậu Đậu, vội vàng một mạch chạy trở về.

Mưa tạnh, mặt trời theo đó mà ló dạng, đường dễ đi hơn trước nhiều.

Đi bộ thực sự quá chậm, cho nên cô tìm một chiếc xe đạp rỉ sét từ trong không gian, liều mạng đạp xe về hướng trại tái định cư.

Một đường gập ghềnh xóc nảy, cô cố gắng hết sức cuối cùng cũng đến nơi.

Trại tái định cư đang được tháo dỡ, đã có không ít người sống sót rời đi.

Lúc này Khương Ninh mới biết nhiệm vụ cứu viện của thành phố Hoan đã chính thức bị bỏ dở mấy ngày trước, mấy ngày này là để cho người sống sót tĩnh dưỡng.

Nhiệm vụ cứu viện hoàn thành, bọn họ muốn dẹp đường để trở về.

Nhà nước chỉ phụ trách cứu hộ nhân đạo ở thành phố Hoan, còn về phần sau này người sống sót sẽ đi đến nơi nào thì họ phải tự lo liệu, không ai có thể làm chủ cho bọn họ được.

Ai ngờ rất nhiều người đổ thừa không chịu đi, thậm chí còn náo loạn gây sự với nhân viên công tác.

Không tìm được người thân, bắt nhân viên công tác phải tiếp tục hỗ trợ tìm, nếu như ngay cả trại tái định cư cũng dỡ bỏ, thì bọn họ biết phải chờ đợi ở nơi nào?

Một số người bị bỏ lại một mình sẽ chết, không thể tự dựa vào bản thân mà sinh tồn được, nếu như trại định cư ở đây, ít nhất một ngày còn có hai bữa rau dại mì ăn liền.

Tiếng khóc, tiếng mắng cùng tiếng đùa giỡn, đan xen trong bi kịch của đời người, thậm chí còn có người tự sát ngay tại chỗ, trở nên náo loạn cực kỳ.

Khương Ninh tìm kiếm trong đám người.

Trong tầm mắt xuất hiện bóng dáng của Đậu Đậu cà Trịnh Vỹ Lệ, đi theo sau là Trương Siêu và Lục Vũ đang bị thương.

Nhất là Trương Siêu, chân dường như bị trật, phải vịn tay Đinh Kỳ ở bên cạnh.

Thiên tai tàn phá, nhưng bốn người ở đây vẫn còn sống sót, đây là một chuyện đáng để vui mừng.

Khương Ninh vừa muốn đi tới ai ngờ có một thiếu niên mặc đồ ngụy trang bỗng nhiên nhảy ra cản đường của mấy người kia, đưa tay túm lấy Đậu Đậu.

Trịnh Vỹ Lệ không thèm chớp mắt, lập tức vung một đấm: “Đúng là tên âm hồn bất tán, đầu thai không chừa đúng không?”

Thiếu niên bị đấm một cái lệch mặt, máu tươi chảy ra từ khóe miệng.

Ngay lập tức cậu ta móc cây súng từ trong túi, chĩa thẳng vào đầu Trịnh Vỹ Lệ, phách lối nổi giận mắng: “Đừng có mà rượu mời không uống thích uống rượu phạt, có tin tao bắn nổ đầu của mày không?”

Mấy tên đàn em theo sau ùa lên, bao vây mọi người lại.

Khương Ninh híp mắt, thiên niên đang làm loạn này hơi quen, dường như cô đã gặp ở chỗ nào rồi thì phải.

Cô nhớ lại ngay, đây không phải tên đùa giỡn người sống sót lần trước ở bờ sông hay sao, là cái tên muốn cập bờ dạy dỗ mình nhưng thuyền tấn công lại bị đâm thủng.

Thế mà chưa bị chết đuối à?

Đúng là người tốt thì sống không lâu, kẻ xấu thì sống dai như đỉa.

Thân là con trai của lãnh đạo bên cứu nạn, không làm được tử tế thì thôi đi, thái độ còn kiêu căng như vậy, đúng là mang họa về cho ba mẹ là giỏi.

Khương Ninh lặng lẽ đi qua…

Bạn cần đăng nhập để bình luận