Bắt Đầu Thiên Tai Tôi Dựa Vào Tích Trữ Chục Tỷ Vật Tư Nằm Thắng

Chương 1150 -

Chương 1150 -

Khương Ninh thành thật nói: "Con không có nhiều thuốc, con phải đảm bảo khi những người con quan tâm bị bệnh thì có thể lấy ra bất cứ lúc nào."

Trước đây chỉ có Hoắc Dực Thâm và Đậu Đậu nhưng bây giờ càng ngày càng nhiều.

Thay vì dùng thuốc cứu mạng cho người đối đầu với mình, tại sao không đưa cho người cùng chiến tuyến?

Vì thuốc cứu mạng không thể tái tạo nên Cố Đình Lâm tôn trọng quyết định của cô: "Con cứ tự quyết định."

Khương Ninh đã có tính toán: "Con về lấy thuốc cho sư trưởng Tiêu và sư trưởng Vu trước."

Cố Đình Lâm gật đầu: "Chú Vu của con bệnh không nhẹ, có thể trở nặng bất cứ lúc nào, lát nữa đi cùng ba đến bệnh viện thăm."

Khương Ninh không có ý kiến, về nhà chuẩn bị thuốc men.

Thuốc chống viêm và thuốc kháng sinh lấy từ chỗ của Đại bàng hói, cùng với thảo dược có lợi cho việc điều trị viêm phổi.

Cô để tất cả vào một chỗ, chia cho ai không chia cho ai thì để bệnh viện tự làm.

Sau khi cho vợ chồng chó sói ăn chân giò thơm phức, hai người sang nhà bên cạnh ăn cơm với Cố Đình Lâm. Thư Tuyết Tình đang bận rộn ở bệnh viện, phải tăng ca đến tối mới về.

Trẹo thắt lưng cần bổ sung canxi nên Khương Ninh lấy canh xương sườn ngô, cá, canh trứng đậu phụ và rau cải.

Sau khi ăn xong, cô thấy vật tư trong bếp không nhiều, lúc cô đang nghĩ xem nên để lại gì thì Cố Đình Lâm lên tiếng: "Đừng để nữa, ở đây có nhiều người qua lại mà họ đều là người có tâm tư kín đáo như thế lại không tốt cho con."

Khương Ninh không có ý kiến: "Sau này ba cứ qua ăn cùng con, lúc đó con sẽ bảo Tiểu Tuyết hoặc Cola qua gọi ba."

"Gâu!"

"Hú!"

Bọn chúng lanh lợi vô cùng, chỉ thiếu điều gọi ông bà ngoại thôi.

Hoàn cảnh khó khăn, nếu như đi thăm bệnh ở bệnh viện thì cũng không thể mang đồ tốt ra ngoài. Vì vậy, Khương Ninh xách hai hộp trái cây đóng hộp và cá hộp, thêm nửa cân đường phèn.

Tất cả đều là lấy từ chỗ Đại bàng hói, không sợ là đồ không có nguồn gốc.

Hoắc Dực Thâm lái xe, Khương Ninh ngồi ở hàng ghế sau, kê thêm gối cho Cố Đình Lâm.

Đến bệnh viện, chó con tha hộp cơm tặng cho bà ngoại đang bận rộn.

Khương Ninh và Cố Đình Lâm đến phòng bệnh.

Sư trưởng Tiêu vẫn còn ở đó, bà Vu cũng vừa đến chăm sóc. Bà ấy đang lấy cháo để đút cho chồng.

Thấy thủ trưởng và con gái đến, sư trưởng Tiêu vội vàng đứng dậy đón: "Thủ trưởng, cháu gái, sao hai người lại đến đây?"

"Đến thăm hai người." Cố Đình Lâm quan tâm hỏi: "Tình hình thế nào?"

"Thuốc cháu gái lớn đưa đã uống rồi, cơn sốt đã hạ một chút, bây giờ vẫn đang theo dõi, thực sự cảm ơn thủ trưởng và cháu gái...

Ông ta nói một tràng dài, nghe rất cảm động, vẻ mặt toát ra vẻ cực kỳ biết ơn.

Khương Ninh thấy rất buồn cười, nhưng Cố Đình Lâm nghiêm túc an ủi: "Thiếu úy Tiêu bị khá nhẹ, cơ thể hồi phục nhanh, chắc chắn sẽ không sao."

Hàn huyên vài câu, Cố Đình Lâm quay sang hỏi tình hình của Vu Trường Chinh, bà Vu lo lắng nói: "Cảm ơn thủ trưởng quan tâm."

Bà Vu là lính hậu cần, bà ấy với Vu Trường Chinh đã sinh ra hai đứa con. Lúc thiên tai xảy ra, con gái đang du học ở nước ngoài, còn con trai thì là sinh viên ưu tú tốt nghiệp trường quân đội, chức vụ ở căn cứ quân sự phía Nam cũng không thấp.

Đáng tiếc trời không chiều lòng người, cuối cùng anh ta cũng không chống lại được hơn mười năm thiên tai, khi đi trên biển thì gặp bão nên bị rơi khỏi tàu chiến, chìm trong sóng biển cuồn cuộn.

Còn con gái thì ngay cả cơ hội trở về nước cũng không có.

Bà Vu bị khó sinh nên con gái sinh ra vốn đã yếu ớt. Chỉ cần trời nổi gió thì cô ta đã bị cảm lạnh cho nên hai người không còn hy vọng gì nữa.

Cuối cùng chỉ còn lại hai vợ chồng, đột nhiên Vu Trường Chinh lại bệnh không dậy nổi.

Hai vợ chồng họ vẫn yêu thương nhau, năm đó ở đơn vị hai người chính là giai thoại, ai ngờ nửa đời sau lại gặp nhiều biến cố thế.

Ánh mắt bà Vu xám xịt, không còn muốn sống nữa, một khi Vu Trường Chinh qua đời thì đối với bà mà nói chính là giọt nước tràn ly.

Điều này ở tận thế không phải là chuyện hiếm, Khương Ninh đã thấy quen rồi.

Bạn cần đăng nhập để bình luận