Bắt Đầu Thiên Tai Tôi Dựa Vào Tích Trữ Chục Tỷ Vật Tư Nằm Thắng

Chương 613 -

Chương 613 -

Đây là chuyện Đinh Kỳ đã điều tra, có phải con nhà giàu hay không thì nhìn cách ăn mặc và hình thể là biết được.

"Không sai đâu, hôm trước còn trói lại rồi xách bọn họ ra roài, không những hành hạ, đánh đập mà còn cho bọn họ ăn thức ăn cho heo, sau đó nằm úp mặt xuống đất học cách chó sủa rồi lần lượt chui qua háng, nếu không phục thì bị đánh gần chết."

Cô đã tìm hiểu kỹ càng khu vực xung quanh ngọn núi, ngày hôm qua những người đó đã chở về rất nhiều vật tư, chắc hẳn toàn là đồ tốt, thế nhưng ngày hôm qua không xảy ra những cuộc bạo động lớn trong thành phố.

Có bao nhiêu người đi ra, bao nhiêu người trở về, cũng không quá ba tiếng đồng hồ.

Đây chắc hẳn là một vụ bắt cóc tống tiền, thế nhưng đám người đó không đưa con tin ra ngoài, khả năng con tin có thể bị giết rất cao.

Khương Ninh im lặng suy nghĩ, chẳng lẽ cậu ba nhà họ Dung bị bọn chúng bắt cóc?

Cô miêu tả mặt mũi, dáng người, cách ăn mặc cùng kiểu tóc của cậu ba nhà họ Dung: "Chị có gặp gã ta không?"

Đinh Kỳ nhớ lại thật kỹ: "Mang dép lê hả?"

"Đúng rồi." Dép lê là ký hiệu nhận biết của cậu ba nhà họ Dung.

Khéo quá, đúng là Đinh Kỳ đã thấy người đó.

"Bọn chúng ăn no ngủ kỹ, thú vui của chúng là trói người làm nhục, người mà em nói là người kiêu ngạo ngang ngược, gã ta không những không chịu nghe lời mà còn chống cự, suýt thì đá nát trứng của tên cầm đầu, bị bọn chúng đánh bê bết máu, nếu không có người ra cản lại thì chắc hẳn đã bị giết chết."

Vết thương rất nghiêm trọng, có thể sống hay không tùy vào số mệnh.

Khương Ninh cũng không thể ngờ rằng ông cụ Dung huy động nhân lực lục soát khắp Thành phố Phượng nhưng cũng không có tin gì về cậu ba nhà họ Dung.

Đúng là tìm mòn giày sắt cũng không thấy, chẳng tốn công sức lại tới tay.

"Mọi người chờ một lát." Khương Ninh gọi Hoắc Dực Thâm sang bên cạnh.

Hai người vào một góc, Hoắc Dực Thâm nhíu mày: "Em muốn tham gia à?"

Cuối cùng là muốn cứu cậu ba nhà họ Dung, hay là không thể mặc kệ bọn Trương Siêu và Lục Vũ?

Khương Ninh ăn ngay nói thật: "Cậu ba nhà họ Dung tự tìm đường chết, em không muốn cứu gã ta, nhưng trong tay nhà họ Dung có thứ em muốn."

Hoắc Dực Thâm nhìn cô chằm chằm: "Em muốn có trực thăng?"

Đúng thế, Khương Ninh muốn có nó.

So với vụ va chạm mạnh mảng kiến tạo, đêm vô tận, bom khói, mưa axit,... thì không đáng là bao.

Núi lở, đất nứt và trải qua bao cuộc bể dâu, bọn họ dựa vào đâu để sống sót?

Trong tàu du lịch có không gian, nhưng va chạm mạnh sẽ gây ra sóng thần, ngay cả những tàu du lịch khổng lồ cũng từ giấy gấp.

Chỉ khi bay lên trời mới có thể trông thấy toàn cảnh vụ va chạm, quan trọng nhất là tìm được chỗ an toàn lánh nạn.

Dựa vào lượng hàng hóa tích trữ đã trang bị từ trước, bây giờ có thể sống được nhưng còn tương lai thì sao?

Hoắc Dực Thâm đắn đo một hồi rồi nói: "Em ở nhà với Đậu Đậu và Cola, để anh đi được rồi."

Khương Ninh không đồng ý: "Nếu phải hành động thì không thể thiếu sự trợ giúp của Cola."

Kính nhìn ban đêm bị hạn chế tầm nhìn, nhưng chó thì nhìn ban đêm cũng như ban ngày, hơn nữa thính giác và khứu giác của nó còn hơn con người.

Nếu muốn sống lâu thì phải hợp tác với nhau.

Nghĩ lại cảnh bản thân trải qua vụ va chạm mạnh, cuối cùng Hoắc Dực Thâm cũng đồng ý.

Khương Ninh nói với Đinh Kỳ: "Người em hỏi lúc nãy thật ra là cậu ba nhà họ Dung bị bắt cóc, nhà họ Dung đã ra lệnh ban thưởng, ai có thể cứu con của ông ta ra một cách an toàn thì có thể lấy được mười nghìn cân lương thực."

Đinh Kỳ biết chuyện đó, lúc đó còn nói đùa với đám Trịnh Vỹ Lệ rằng nếu có thể cứu cậu ba nhà họ Dung thì đời này không cần lo lắng gì nữa.

Mười nghìn cân lương thực có thể thu hút nhân tài khắp mọi nơi.

Đinh Kỳ chỉ nói đùa vậy thôi, lúc đó cô ấy tập trung toàn lực làm những chuyện trong tối, không nghĩ rằng mèo mù vớ được cá rán.

Nếu cứu gã ta ra ngoài thì có thể nhận lại hơn mười nghìn cân lương thực, con hàng này cũng đáng liều mạng.

Bạn cần đăng nhập để bình luận