Bắt Đầu Thiên Tai Tôi Dựa Vào Tích Trữ Chục Tỷ Vật Tư Nằm Thắng

Chương 232 -

Chương 232 -

Nền văn minh biến mất, niềm kiêu hãnh ban đầu trở thành cứt chó, ông trùm chửi hắn ta như cháu trước mặt mọi người.

Năm trăm nghìn giấy lộn, lau đít cũng không biết phải lau đến chừng nào.

Nhưng mà, bọn họ là tổ chức trung thực, đã mua bán thì thua hay thắng đều phải chấp nhận.

Đè cảm xúc cuồn cuộn xuống, tên xấu xí đổi sang nụ cười chuyên nghiệp: “Chị gái, muốn mua thịt không?”

“Thịt gì?”

“Thịt heo, thịt bò đều có.”

Khương Ninh đã lấy sáu mươi tám con heo, cả đời này không cần lo thịt heo, ngược lại thịt bò chỉ có hai trăm cân.

Thịt bò nặng hơn nữa rút nước nghiêm trọng, hai trăm cân thật sự không có bao nhiêu, mỗi lần chỉ có thể cắt mấy lạng ăn bữa ngon, keo kiệt không thỏa mãn.

Cho nên, Khương Ninh rung động rồi.

“Anh có bao nhiêu?”

“Cô muốn bao nhiêu?”

“Anh có bao nhiêu tôi lấy bấy nhiêu.”

Tên xấu xí lập tức trở nên cảnh giác: “Chị gái, chị ăn hết được nhiều vậy sao?”

Sẽ không cạnh tranh với người cùng ngành chứ, đám người này còn từng bán cá cho bọn họ.

“Anh quản tôi ăn được bao nhiêu làm gì, có bán hay không đây.”

Có việc làm ăn không làm là đồ ngu, tên xấu xí dẫn cô đến góc yên tĩnh, nói thẳng: “Chị gái, bây giờ chúng tôi không nhận tiền giấy.”

Khương Ninh hiểu rồi, hắn ta có ám ảnh tâm lý.

“Anh nói thế không phải nói thừa sao, nhà nước cũng không lấy.”

Tên xấu xí bị đâm chọt: “...”

Hít sâu, giọng điệu hắn ta bình tĩnh nói: “Bò vừa giết, vô cùng tươi ngon, nhưng mà cô lấy cái gì để đổi?”

“Các anh nhận cái gì?”

“Vàng, bạc, ngọc, gạo mì dầu thực phẩm, chỉ cần có giá trị đều được.”

Tên xấu xí nhớ đến cá lần trước: “Có cá không? Năm cân thịt cá đổi một cân thịt bò.”

Khương Ninh và chó con đều thích ăn cá, đừng có thấy trong không gian đã trữ rất nhiều cá, nhưng mổ bụng giảm trọng lượng không ít, lỡ như không cẩn thận sống đến 99 tuổi thì sao?

Cùng là thịt, năm cân đổi một cân đối với cô mà nói không hợp lý.

Còn về những đồ khác trong không gian, mỗi món mà cô tích trữ đều có tác dụng, mua với giá không đồng sau này càng có giá cả trao đổi.

Ngược lại rau xanh không thiếu, nhưng lấy ra quá gây chú ý.

Nghĩ đi nghĩ lại, chỉ có thể chọn thứ hiện tại lẫn sau này đều không dùng được, nhưng mà lấy ra lại vô cùng có giá trị với người khác.

Khương Ninh rất nhanh có ý tưởng, đè thấp giọng nói: “Có lấy áo mưa không?”

Áo mưa? Không phải, hắn ta lấy áo mưa làm gì!

Không đúng, dù này không phải áo mưa kia.

Tên xấu xí rất nhanh phản ứng lại, đôi mắt vô cùng kinh ngạc vui mừng: “Muốn muốn muốn!”

Khương Ninh suy xét: “Đổi thế nào?”

Gần ba nghìn cái, để trong không gian lãng phí, chẳng thà đổi mấy thứ thực dụng.

“Hai mươi cái đổi một cân thịt bò.”

Khương Ninh cạn lời, không nói hai lời quay người rời đi.

“Chị gái, chúng ta thương lượng đi.” Tên xấu xí vội vàng kéo cô lại: “Mười lăm cái đổi một cân thịt bò.”

“Buông tay.”

“Mười cái.”

“Buông tay!”

Tên xấu xí muốn khóc: “Tám cái, thật sự không thể ít hơn nữa.”

Khương Ninh tính một chút: “Một cái.”

Tên xấu xí xém chút nữa phun máu: “Cô đùa gì vậy!”

“Thị trường là năm cân đổi một cái, còn là hàng chất lượng thấp, thậm chí còn có second hand, hơn nữa giá cả vẫn đang tăng, trong tay tôi là hàng nhập khẩu nguyên bao bì. Người bình thường không chi nổi, nhưng đối tượng của các anh là người có tiền. Người có tiền mỗi ngày ăn thịt uống rượu, bọn họ thiếu cái gì cũng sẽ không thiếu thịt, mà người may mắn sống sót bình thường không lấy nổi lương thực đổi thịt, cho nên đối tượng giao dịch của các anh là người có tiền. Các anh chuyển tay một phát ít nhất là gấp đôi, nếu như tồn đến sau này sẽ đổi được nhiều hơn.”

Tên xấu xí tức chết mất, hắn ta từng tiếp xúc với rất nhiều người khó đối phó, chưa từng gặp người biết tính toán như cô: “Giao dịch có mạo hiểm, chúng tôi qua tay chắc chắn sẽ lời, nhưng cô cũng chặt chém quá rồi.”

“Nếu như anh cảm thấy không công bằng, vậy thì thôi đi.”

Làm ăn không có ép buộc, Khương Ninh định rời đi.

“Chờ đã.” Tên xấu xí cắn răng: “Cô có bao nhiêu?”

“Anh có bao nhiêu thịt bò, tôi có thể đổi bấy nhiêu.”

Bạn cần đăng nhập để bình luận