Bắt Đầu Thiên Tai Tôi Dựa Vào Tích Trữ Chục Tỷ Vật Tư Nằm Thắng

Chương 1073 -

Chương 1073 -

Cái này phải lấy nhiều nhất, dù sao cũng phải dùng nó để xây nhà đổi đất đai.

Không gian còn có thể chứa được nhiều mà đây lại đúng là thứ căn cứ đang cực kỳ thiếu thốn.

Đồ miễn phí quá nhiều, không gian bị nhét đến mức muốn nổ tung, rất nhiều vật tư thu vào quá gấp nên bản thân Khương Ninh cũng không rõ ràng những thứ trong tài sản của mình.

Đúng lúc có thời gian nên cô nói Hoắc Dực Thâm hỗ trợ cô sắp xếp lại.

Hoắc Dực Thâm nhớ hình như mình có nhìn thấy thùng đóng gói trang bị phát điện năng lượng mặt trời lúc lấy đồ ở kho hàng của căn cứ liên hợp, nhưng mà lúc đó hai người chỉ đi lướt qua.

Cả hai lục tìm cả buổi thì thật sự tìm ra được.

Cái lúc trước sử dụng dễ dàng tiết lộ nên hai người quyết đoán đổi sang America và mang theo hai bộ.

Bọn họ ra ngoài phải sử dụng xe nhưng không thể sử dụng xe địa hình trước khi xác định rõ ràng lập trường của cậu ba.

Khương Ninh nghĩ tới xe Hummer phiên bản quân sự cao cấp, cô có tổng cộng năm chiếc, tính năng của mỗi chiếc ngang ngửa với một chiếc xe chỉ huy địa hình bọc thép.

Đại bàng hói giỏi quá.

Chiếc xe này chỉ có mỗi tật xấu là tốn nhiều dầu nên phải chuẩn bị dầu trước.

Tàu ngầm không thể đặt được xe Hummer và các thùng nhiên liệu, cô nghĩ kỹ lại thì chỉ có thể đặt trên thuyền đánh cá.

Bọn họ tới từ Bắc Cực nên có tàu ngầm và thuyền đánh cá không có gì to tát đúng không?

May mà thuyền đánh cá không nhỏ nên có thể cố gắng nhét vào được.

Một chiếc xe Hummer, mấy tấn nhiên liệu được che đậy kỹ bằng bạt chống thấm nước.

Việc chỉnh sửa vật tư tốn rất nhiều công sức, Khương Ninh mệt đến mức vừa chạm vào gối đã ngủ say.

Cô ngủ một giấc đến ngày hôm sau mới tỉnh, hai người ăn bữa sáng ở trước cửa sổ quan sát phía trước.

Khu vực gần biển không có cá mập nhưng có rất nhiều loại cá khác.

Bọn họ đã lâu chưa ở dưới đáy biển nên những khung cảnh đã nhìn chán lúc trước thì giờ lại trở nên xinh đẹp hơn nhiều.

Hai người ăn no nê mới kiểm tra sắp xếp lại những vật dùng cần thiết cho cuộc sống sau này để nhét vào trong tàu ngầm và thuyền đánh cá.

Đương nhiên là ưu tiên lấy đồ của căn cứ liên hợp.

Sắp xếp tạm ổn, hai người lại bắt đầu bổ sung thêm đồ ăn, dù sao sau này bọn họ phải sống dưới cái nhìn của những người khác, ai cũng thắt lưng buộc bụng nên dù gia đình của thủ trưởng có giàu có đến đâu cũng không thể để cho mùi cơm bay khắp nơi được.

Tình cảm phải sử dụng lúc nguy cấp chứ không thể sử dụng ở những việc vụn vặt trong cuộc sống.

Khương Ninh nấu cơm và hấp các loại bánh bao, Hoắc Dực Thâm chế biến các món chiên, xào, hầm.

Lúc trước anh còn là sát thủ phòng bếp mà hiện tại đã không khác gì đầu bếp năm sao rồi, thời gian thật sự trôi quá nhanh.

Khoảng cách hai bên hơn một ngàn kilomet nên nhanh nhất cũng phải mất bốn năm ngày.

Đây thực sự là thế giới của hai người đúng nghĩa, không có Đậu Đậu cũng không có chó con, hai người muốn làm gì cũng được.

Có lẽ vì cuộc sống mới không đoán trước được nên ý chí chiến đấu và tình cảm của hai người cũng đột nhiên bùng cháy rất mãnh liệt...

Đã hơn nửa năm hai người không thân thiết với nhau nên vừa giống cuộc gặp gỡ trên cầu Hỉ Thước, lại giống như vượt hàng ngàn cây số vượt qua đại dương để gặp được nhau.

Mưa to gặp gió lớn, sấm sét gặp tia chớp, hai bên đều buông thả chính mình.

Mấy lần Khương Ninh cảm giác say đến chết, nửa mơ nửa tỉnh, cô ngủ thẳng đến giữa trưa hôm sau, ê ẩm nhức mỏi cả người, đến cả ngón tay cũng không có sức mà cuộn lại nữa.

Hoắc Dực Thâm thì trái ngược hoàn toàn, anh đang vội vàng thu hoạch hoa quả ở đất đen.

Cô lười biếng trở mình rồi ngủ tiếp.

Hai người ở dưới đáy biển tầm ba ngày, việc gì cần làm đã làm, thứ gì cần lấy đã lấy, là thời điểm phải về nhà.

Khương Ninh quan sát dòng nước, nó vừa lúc chảy về phía cảng biển của thành phố Phượng.

Trong bóng đêm đen kịt, Khương Ninh đi ra khỏi tàu ngầm rồi thả chiếc thuyền đánh cá đầy ắp lên mặt biển.

Tải trọng của thuyền đánh cá rất lớn, nó từ từ trôi theo dòng nước.

Tốc độ của tàu ngầm giảm đến mức thấp nhất rồi từ từ đi theo phía sau.

Khoảng cách đến thành phố Phượng chỉ còn gần một trăm kilomet nên dù trôi chậm đến mấy cũng chỉ cần một buổi tối là đủ.

Cho nên nó đã bị lính gác ở các trạm tuần tra phát hiện vào lúc tờ mờ sáng hôm đó, cách cảng biển của thành phố Phượng khoảng hơn mười kilomet.

Bạn cần đăng nhập để bình luận