Bắt Đầu Thiên Tai Tôi Dựa Vào Tích Trữ Chục Tỷ Vật Tư Nằm Thắng

Chương 922 -

Chương 922 -

Bệnh nhân được đẩy vào phòng phẫu thuật, Khương Ninh và Mã Quang Niên vội vàng chạy đến.

Mã Quang Niên sử dụng kỹ thuật bấm huyệt và châm cứu để cầm máu chỗ vết thương.

Khương Ninh rửa sạch và khử trùng vết thương, gây tê cục bộ rồi khâu vết thương lại.

Nửa tiếng sau, phẫu thuật hoàn thành thành công, bước trị liệu kế tiếp, họ sẽ nghĩ cách tận dụng các biện pháp từ Trung y.

Khương Ninh và Mã Quang Niên nhìn nhau cười, vẻ mặt có phần nghiêm trọng nhưng lại lộ ra tia hy vọng.

Cái gì cũng thiếu thì họ cứ bắt đầu khám phá lại từ đầu.

Chạng vạng tối, Hoắc Dực Thâm tới đón Khương Ninh tan ca.

Bởi vì mới vừa tiếp nhận có rất nhiều việc phải làm, đến tám giờ Khương Ninh mới tạm gác lại công việc.

Sợ buổi tối không an toàn, Khương Ninh cố ý gọi Mã Quang Niên cùng tan làm, lúc này cô mới biết bệnh viện có khu tập thể.

Chuyến phà tiếp theo phải đợi rất lâu, hai người dứt khoát chèo thuyền cao su trở về.

Trở về hơn chín giờ, Đậu Đậu và chó con vẫn chưa ngủ.

Ở nhà một mình, trên mặt chó con lộ vẻ không vui, Khương Ninh phải dỗ dành rất lâu thì nó mới nguôi ngoai.

Vạn sự khởi đầu nan, thuốc bên ngoài không đủ, hiệu quả trị liệu không tốt nên Khương Ninh phải tốn rất nhiều thời gian thảo luận phương án với Mã Quang Niên, mở rộng chủng loại thuốc Trung y và nâng cao chất lượng.

Cô xin một phòng trong khu tập thể ở bệnh viện, tiện cho việc ăn trưa nghỉ ngơi.

Lúc Hoắc Dực Thâm không bận rộn thì anh sẽ tới, cùng cô ăn cơm hoặc chờ tan tầm.

Bận thì bận, nhưng cuộc sống cũng rất phong phú.

Mất một tháng, điều kiện vẫn khó khăn như trước nhưng cũng đã dần đi vào quỹ đạo, dưới sự phối hợp của Khương Ninh và Mã Quang Niên thì việc họ kết hợp giữa Trung y và Tây y ngày càng thành thạo.

Khi họ vừa mới thở phào nhẹ nhõm, lại có nhiệm vụ mới, đó là tìm cách cứu chữa những người sống sót ở khu F.

Những người sống ở khu F là ai?

Là sự kết hợp giữa bệnh tâm thần và bệnh biến dị.

Những người sống ở đó, bất kể là vì thiên tai hay thời thế bắt buộc, tóm lại không có ai tốt.

Khương Ninh không hề nghĩ ngợi đã từ chối, ai ngờ Mã Quang Niên lại định bắt tay vào làm.

"Thầy Mã, ở bên kia ngày nào cũng có người mượn bệnh phát điên đã khiến không ít quản lý bị thương. Bây giờ thầy chính là hy vọng của căn cứ, nếu có chuyện gì không may thì đúng là mất nhiều hơn được."

Mã Quang Niên có nghe loáng thoáng: "Bên kia, việc quản lý đã cải thiện, mỗi người đều bị cưỡng chế cách ly và ở riêng. Nếu là bệnh lây nhiễm vi khuẩn thì chúng ta thực sự bó tay, nhưng nếu là bệnh khác, có lẽ sẽ có thu hoạch đấy chứ?"

Vật tư khan hiếm, những người sống sót buộc phải ăn hải sản biến dị, về lâu dài cơ thể sẽ phát sinh bệnh nhưng không phải là bệnh cấp tính không thể chữa khỏi.

Ngay cả cá đù vàng biến dị nhiều năm cũng có thể ăn được, có lẽ nếu khám bệnh thì cũng có thể tìm ra điểm đột phá trong điều trị.

Mã Quang Niên kiên trì nên Khương Ninh cũng không còn cách nào.

Một ngày làm thầy, cả đời làm thầy.

Để đảm bảo an toàn cho Mã Quang Niên, Khương Ninh quyết định đi cùng.

Cô tranh thủ quay về tàu ngầm rồi lấy ra hai bộ quần áo bảo hộ: "Trước đây em đã dự trữ, để phòng khi dùng tới."

Sau đó, cô dẫn theo vài nhân viên y tế, lên phà đến khu F.

Khu F có quân nhân canh gác, hiện đang có hơn 300 người sinh sống, cũng được chia thành bốn khu.

Những người này đều mắc bệnh tâm thần nghiêm trọng, hoặc là dễ cáu kỉnh, dễ nổi giận thích tấn công người khác, hoặc là nhìn chằm chằm người khác cả ngày, còn có người bị nhiễm virus, cơ thể nổi mụn hoặc các bệnh khác…

Tóm lại, không những bọn họ đã mất đi sức lao động mà còn mắc đủ thứ bệnh.

Sợ họ tấn công người khác nên khu vực hoạt động bổ sung thêm hàng rào bảo vệ .

Mã Quang Niên không phải bác sĩ tâm lý, hôm nay đến đây là vì những người sống sót bị nhiễm virus dẫn đến việc cơ thể bị biến dị.

Phòng y tế được ngăn cách bằng hai lớp song sắt, để ngăn bệnh nhân tấn công nhân viên y tế.

Biết được Mã Quang Niên và những người khác đến, nhân viên quản lý đã chọn ra hơn mười bệnh nhân điển hình để quân nhân trực ban lần lượt đưa đến.

Triệu chứng của mỗi người mỗi khác, khớp sưng đỏ biến dạng, cơ thể mọc mụn, nổi các loại phát ban, bị khí độc tấn công đến nỗi suy kiệt...

Bệnh tật có thể đánh tan cảm xúc của con người, không ít người dù có muốn khóc cũng không khóc được: "Bác sĩ, bệnh của tôi có thể chữa khỏi không? Tôi cũng không muốn ăn cá biển, nhưng thực sự không có cách nào, đói quá không chịu nổi…"

"Cầu xin ông hãy cứu tôi, tôi bị lạc mất con, tôi còn phải tìm nó, không thể chết được…"

Mỗi người đều có lý do phải sống, bọn họ suy sụp tinh thần hoặc tuyệt vọng mà khóc lớn, hoặc là đột nhiên nhào tới bên hàng rào, vươn tay tới muốn bắt bác sĩ: "Tôi không ăn cá, tôi không ăn cá!"

Khương Ninh cúi đầu sắp xếp lại bệnh án, thỉnh thoảng trao đổi vài câu với Mã Quang Niên.

Nói thật ra, nếu như không có dụng cụ xét nghiệm thì họ cũng không biết vị trí mà virus xâm nhập, tất cả chỉ là mò mẫm, rồi lại thiếu thuốc men, dĩ nhiên là khó có thể tiến thêm một bước.

"Khương Ninh?"

Giọng nói đột ngột vang lên.

Bạn cần đăng nhập để bình luận