Bắt Đầu Thiên Tai Tôi Dựa Vào Tích Trữ Chục Tỷ Vật Tư Nằm Thắng

Chương 1181 -

Chương 1181 -

Cậu ba nhà họ Dung cũng nói xong hết rồi, Khương Ninh còn có thể nói gì nữa đây?

Nhưng trước mắt bao nhiêu người, cô lại không thể ném loa cầm tay đi.

Dù bình thường huấn luyện cậu ba nhà họ Dung giống như huấn luyện cháu trai, cho tới bây giờ cô chưa từng diễn thuyết trước mặt nhiều người như vậy, kinh nghiệm không đủ khiến cho cô có hơi lo lắng.

Nhưng Khương Ninh - người đã tạo ra mọi thứ cho đến thời điểm hiện tại, biết phải nắm bắt được điều gì là mấu chốt… nếu nói nhiều ắt sẽ thua.

Nếu là thần thì phải có cảm giác thần bí.

Cô cầm loa lên, giọng trầm ổn nói: "Mọi người đừng sợ, sẽ khá hơn thôi, tôi cùng mọi người đồng tâm hiệp lực.”

Cậu ba nhà họ Dung am hiểu nhất là kỹ năng tâng bốc, gã ta tiếp nhận loa cầm tay từ cô rồi nói: "Xin mọi người kiên nhẫn chờ đợi, chúng tôi lập tức đi lấy thuốc, mọi người xếp hàng trước, từng người một đến lấy thuốc."

Các bệnh nhân yên lặng, dù sao trong căn cứ không người nào không biết Khương Ninh.

Nông trường là cô, trại chăn nuôi là cô, tiểu đội trục vớt đặc biệt là cô, chỉ cần là nơi cô lui tới thì sẽ có kỳ tích.

Hiện tại cô lại quyên góp thuốc, có lẽ thật sự có thể chữa khỏi bệnh nhỉ?

Dù chỉ là hứa suông cũng được, an ủi tâm lý cũng được, đám người huyên náo thật sự trở nên yên lặng, kiềm chế sự nóng vội của bản thân, nhẫn nại chờ đợi kỳ tích.

Các bệnh nhân uống thuốc an thần, mắt thường có thể thấy trật tự hiện trường đã tốt hơn.

Cậu ba nhà họ Dung sắp xếp ổn thỏa: “Viện trưởng, phiền ông sắp xếp người theo chúng tôi đi lấy thuốc.”

Viện trưởng bị người ta sắp xếp công việc rõ ràng: "...”

Hóa ra kết quả là mọi nỗ lực này không liên quan gì đến bệnh viện hết? Tất cả đều là công lao của Khương Ninh.

Ông ấy nghĩ đến quá khứ của Khương Ninh, lại cảm thấy cô không phải người như vậy.

Chỉ có thể nói để móc nối quan hệ, quân nhân trước mắt chém gió đến mức hoa nở.

Trị bệnh cứu người quan trọng hơn, Khương Ninh đưa người của bệnh viện về nhà lấy thuốc, cậu ba nhà họ Dung mặt dày đi theo.

Vẻ mặt kiêu ngạo giống như đang nói: Chị, tôi tâng bốc không tệ chứ.

Khương Ninh đỡ trán.

Lấy mấy bao thuốc lớn từ trong phòng chứa đồ ra, cô không quên đi sang nhà bên cạnh một chuyến.

Chậc, quả nhiên không có ở đây.

Cố Đình Lâm đi chỉ huy trật tự rồi.

Không thể không thừa nhận, cậu ba nhà họ Dung mặt dày miệng dày đúng là cao thủ bán hàng.

Mới vừa vào cửa bệnh viện, loa cầm tay treo trước ngực gã ta lại vang lên: “Mọi người không cần vội, cũng không cần hoảng hốt, thuốc mà đồng chí Khương Ninh quyên tặng đã đến, chúng tôi lập tức tiến hành sắp xếp.”

Công việc đã được phân chia rõ ràng, cập nhật tiến trình thường xuyên, gần như đã trấn an được tâm tình nôn nóng của bệnh nhân.

Viện trưởng xấu hổ, cảm thấy bản thân không bằng cô được, vội vàng sắp xếp người sắc thuốc.

Ai ngờ cậu ba nhà họ Dung lại kéo ông ấy lại, nhỏ giọng nói thầm hai câu.

Vẻ mặt viện trưởng lúc nào cũng nghiêm túc: “Cảm ơn đã nhắc nhở.”

Khống chế được cục diện, Khương Ninh vội vàng hỏi viện trưởng: “Tham mưu Tư của thành phố Hoa có tới bệnh viện không?”

“Có, chúng tôi đang sắp xếp bác sĩ chữa trị cho bọn họ.”

“Tình huống thế nào?”

Viện trưởng bận bù đầu bù cổ: “Bọn họ có bác sĩ đi theo, chúng tôi chỉ cung cấp thuốc thôi.”

Khương Ninh vẫn không yên tâm, dò hỏi viện trưởng phòng khám cụ thể, đích thân qua thăm hỏi an ủi.

Vừa rẽ vào, cô phát hiện sư trưởng Tiêu từ phòng khám đi ra.

Tưởng Quan Sơn đưa ông ta ra ngoài.

Trên mặt hai người đều tràn đầy ý cười, hàn huyên vài câu mới nói lời tạm biệt.

Chờ sư trưởng Tiêu rời đi, Khương Ninh mới từ trong góc đi ra.

Sau khi con trai chết, tinh thần sư trưởng Tiêu trầm xuống một khoảng thời gian, không ngờ nhanh như vậy đã phấn chấn hẳn lên.

Trong đoàn đội căn cứ quân đội ở phía Nam, ngoại trừ các thành viên cốt cán được chọn bởi quốc gia, còn lại đều do Cố Đình Lâm chọn lựa.

Nói tóm lại chỗ đó vẫn tương đối ổn định, tất cả mọi người đều đang phục vụ vì một mục tiêu cuối cùng.

Bạn cần đăng nhập để bình luận