Bắt Đầu Thiên Tai Tôi Dựa Vào Tích Trữ Chục Tỷ Vật Tư Nằm Thắng

Chương 1040 -

Chương 1040 -

Khương Ninh có một ý tưởng xấu xa: "Chúng ta lấy thêm một chiếc máy bay tiêm kích chỗ đám gấu Nga?”

Hoắc Dực Thâm dở khóc dở cười: “Em thật sự cho rằng cái gì anh cũng biết sao?”

Anh không biết lái máy bay tiêm kích, thế thì trực thăng có được không? Nếu không thì phải lấy một chiếc tàu chiến của bọn họ, không nữa là chúng ta phải ở lại Bắc Cực đó!

Không đợi Khương Ninh tìm tới cửa, Ivan đã vui mừng chạy đến.

“Khương, đất liền nổi lên rồi!”

Khương Ninh đã đào xong hố, đang chờ anh ta tới cửa.

"Đúng vậy, chúng tôi dự định rời khỏi Bắc Cực."

Đi à? Ivan hoảng sợ, vô thức nói: "Các cô định rời đi như thế nào?”

Khương Ninh không nói lời nào, chỉ mỉm cười với anh ấy.

Ivan có dự cảm không tốt: "Các cô lại muốn cái gì?”

Anh ta có chút kích động: "Tôi không tự quyết định được, các cô đừng có nghĩ cách lung tung!”

Lần trước tặng không một chiếc máy bay tiêm kích, sau đó đám Greff và những người khác đổi ý, liên tục tìm lý do chèn ép chế nhạo anh ta.

Nói anh ấy có lòng riêng, vì muốn Khương Ninh chữa bệnh cho mình mới lừa để lấy máy bay.

Ivan không bác bỏ nguyên nhân này, nhưng chủ yếu vẫn là để giải quyết những nguy hiểm ngầm của căn cứ.

Kết quả là đám khốn nạn đó bưng bát thịt lên ăn, gác đũa xuống là chửi!

Khương Ninh đi thẳng vào vấn đề: "Tôi muốn một chiếc trực thăng, hoặc một chiếc tàu chiến cũng được.”

Ivan khiếp sợ: "Khương, cô điên rồi sao?”

“Không phải miễn phí, tôi có thể lấy kỹ thuật trồng rau cải để trao đổi.”

Không thể nào, chắc chắn không thể được!

Bọn họ chỉ có thể ăn khoai tây và ngô thôi đấy.

Khương Ninh cũng không miễn cưỡng, cô cười nói: "Nếu không có trực thăng hoặc tàu chiến, chúng tôi chỉ có thể ở Bắc Cực cả đời.”

Não Ivan muốn nổ tung: "...”

Cuối cùng đành phải bất đắc dĩ nói: "Tôi về hỏi thử xem sao.”



Căn cứ của gấu Nga.

Greff lập tức nổi giận, thiếu chút nữa thì lật bàn: "Ivan, tên phản bội ăn cây táo rào cây sung.”

“Cậu đừng quên, cô ấy đã dùng thuốc để cứu bệnh của cậu.” Ivan đã nhịn cậu ta rất lâu mới vỗ bàn đứng lên nói: “Đệt, trước mặt tôi đòi lật bàn, cậu có gan thì lấy bàn đập đầu bọn họ đi!”

Một đám người nghị luận sôi nổi, càng nói anh ta càng tức giận muốn xắn tay áo làm liền.

Nhưng đội trưởng lại vô cùng bình tĩnh: "Chúng ta có bao nhiêu máy bay?”

“Cộng thêm tàu chiến và tàu vận chuyển, tổng cộng có 5 chiếc máy bay tiêm kích, 2 chiếc Black Hawk, một chiếc Apache.”

"Cho bọn họ một chiếc Black Hawk, nhưng bắt buộc họ phải dạy chúng ta trồng." Đội trưởng quyết định: "Hơn nữa, họ phải cho chúng ta một phần hạt giống của họ, nhất là ớt.”

Greff không đồng ý: "Anh điên rồi!"

“Ai mới là đội trưởng?" Đội trưởng trừng mắt: "Ở đây do tôi quyết định!”

Cả đám người đều bị lay động, quên mất rằng Khương Ninh và Hoắc Dực Thâm đã nhiều lần lặng lẽ giải quyết thành viên của căn cứ liên hợp tới cửa khiêu khích.

Nửa năm qua, hai bên lui tới rất vui vẻ, nhưng anh ta mãi mãi không bao giờ quên căn cứ liên hợp đã bị phá hủy như thế nào.

Đã đưa một chiếc máy bay tiêm kích, đưa thêm một chiếc trực thăng thì có làm sao?

Hình như Ivan đã từng nói Hoa Hạ có một câu châm ngôn - Phá tài tiêu tai*.

*Lãng phí tiền để diệt trừ tai họa.

*Lãng phí tiền để diệt trừ tai họa.

Chỉ khi hai người đó rời đi, Bắc Cực mới hoàn toàn thuộc về bọn họ!

Ivan cũng khiếp sợ vô cùng khi thấy đội trưởng vui vẻ, nhưng rất nhanh anh ta đã hiểu được.

Thật ra đối với cá nhân anh ta, anh ta không nỡ để Khương Ninh và Hoắc Dực Thâm rời đi.

Trong lòng anh ta coi hai người là bạn bè, thế nhưng lập trường hai bên khác biệt.

Rời đi cũng tốt, đỡ để cho bọn họ bắt bẻ.

Ivan nhịn không được hâm mộ, nếu quốc gia của mình cũng có thể mạnh như Hoa Hạ thì tốt rồi.

Kể từ khi căn cứ liên hợp do Đại bàng hói đứng đầu bị phá hủy, anh ta vẫn có thể cảm giác được sự thay đổi ở các đồng đội của mình, nhưng chính anh ta lại có vẻ lạc lõng.

Hai người đó rời đi cũng tốt, về sau Bắc Cực sẽ trở nên như thế nào, trong lòng anh ta cũng không biết.

Bạn cần đăng nhập để bình luận