Bắt Đầu Thiên Tai Tôi Dựa Vào Tích Trữ Chục Tỷ Vật Tư Nằm Thắng

Chương 731 -

Chương 731 -

Khương Ninh ngồi dậy thì phát hiện có ánh mắt đang nhìn chằm chằm về phía mình.

Cô dụi dụi khóe mắt, sau đó xác định đúng là Hoắc Dực Thâm.

Bốn mắt nhìn nhau, không ai nỡ dời.

“A Ninh, anh đang nằm mơ hay sao?” Giọng nói anh vô cùng khàn.

Khương Ninh cười, nhưng nụ cười này còn khó coi hơn cả khóc: “Hoắc Dực Thâm, anh muốn chết sao?”

Ý thức của Hoắc Dực Thâm vẫn mơ hồ, đợi một lát mới tỉnh táo lại.

Anh nắm chặt tay Khương Ninh, lần này là chạm thật, hơn nữa còn vô cùng ấm áp.

Khương Ninh vuốt ve khuôn mặt thon gầy tái nhợt của anh: “Sao lại ngốc như thế chứ… Lại nhường thuốc cho Cola?”

Hoắc Dực Thâm đưa tay phủ lên bàn tay của cô, một hồi lâu mới nói: “Em là người quan tâm đến Cola nhất, anh muốn nó còn sống trở về với em, thay anh ở bên cạnh em.”

Nếu không phải vì anh vẫn còn bệnh, Khương Ninh thật muốn cho anh ăn một bạt tai: “Hoắc Dực Thâm, người nên yêu nhất phải là bản thân mình, nếu ngay cả chính mình cũng không yêu thì làm sao có thể đi yêu người khác?”

Hoắc Dực Thâm không cãi lại cô, chỉ im lặng mà nhìn, con mắt không nỡ rời đi.

Khương Ninh nhẹ nhàng tựa vào ngực anh: “Hứa với em, sau này đừng có ngốc nghếch như thế nữa.”

“Được.”

“Nhớ kỹ là phải yêu bản thân trước.”

“Ừm, nghe lời em.”

Hai người nhẹ nhàng ôm nhau, không nỡ tách nhau ra dù chỉ một giây.

Cảm giác được Khương Ninh đang khóc, Hoắc Dực Thâm xoa xoa đầu Khương Ninh: “Tại sao em lại tìm được anh vậy?”

“Là Cola.” Khương Ninh rúc vào bả vai anh: “Nó nhìn thấy pháo hoa em bắn ra, vượt qua muôn ngàn trở ngại mà tìm tới.”

Sau đó cô cho anh tiêm một chút chất dinh dưỡng rồi uống ít canh bồi bổ.

Thấy tinh thần của anh đã khá hơn rất nhiều, Khương Ninh mới mở miệng hỏi: “Anh và Cola đã xảy ra chuyện gì thế?”

Ký ức của Hoắc Dực Thâm trôi xa, anh không nắm chặt tay em gái của mình, nhưng lại ôm được Cola, ai ngờ sức mạnh của bão cát thực sự vô cùng lớn, anh và chó đều bị cuốn bay.

Đợi khi tỉnh lại đã thấy trên người nhiều chỗ bị thương, bụng của Cola còn bị đá rạch thủng.

Trong lúc một người một chó né tránh gió bão trên đường, nhiều lần bị đụng bay, bắp đùi của anh cũng bị thương vì va quẹt.

Lảo đảo gắng gượng đi tìm một nơi để tránh gió, không biết đi được bao lâu, mới tìm được một hang động để trú ẩn.

Chuyện tiếp theo, không khác lắm so với suy đoán của Khương Ninh.

Bão cát không ngừng, mà thuốc men lại không đủ để chữa trị cho cả người lẫn chó, anh khâu lại vết thương cho chó, cũng nhường nó phần lớn đồ ăn và nước uống.

Người lánh nạn sống sót cũng càng ngày càng nhiều, bọn họ bắt đầu nảy sinh ý nghĩ xấu với Cola.

Anh đã giết mấy người, nhưng sau đó vết thương nhiễm trùng càng nặng hơn nên không còn đủ sức chèo chống nữa.

Hoắc Dực Thâm kiên trì cho đến khi trận bão cát ngừng lại, thân thể đã không thể cử động được, chỉ có thể để Cola đi.

Ai ngờ Cola không đi, mà ngược lại ở đó bảo vệ anh.

Sau đó xảy ra chuyện gì, Hoắc Dực Thâm đã hôn mê sâu cũng không thể nào biết được.

Anh không nghĩ tới Cola chẳng những bảo vệ anh, mà thậm chí còn nghĩ đủ mọi cách để cứu bản thân.

Có lẽ đây là vận mệnh sắp đặt sẵn rồi, nếu như nó không nhìn thấy pháo hoa, Hoắc Dực Thâm chắc sẽ không bao giờ tỉnh lại được nữa.

Hoắc Dực Thâm vuốt ve đầu nó: “Chó ngoan.”

Con chó bỗng nhiên ngoan ngoãn nằm xuống, kêu ư ử.

Sau khi an ủi chó, Hoắc Dực Thâm ngồi xuống, khẩn trương nói: “Đậu Đậu đâu?”

“Anh không cần lo cho Đậu Đậu, con bé được sắp xếp làm nhân viên tình nguyện ở trại tái định cư rồi, sẽ chăm sóc bản thân tốt thôi.”

Khương Ninh cũng định chạy về đó, nhưng anh và Cola vẫn còn quá yếu, đến lúc đó nhiều người lại không chăm sóc chu đáo được, nhất là khi mang theo một con chó, càng trở thành mục tiêu công kích mà thôi.

Mới nháy mắt mà đã ở trong không gian chờ đợi ba ngày, nhưng Khương Ninh vẫn có lòng tin đối với Đậu Đậu: “Con bé rất ngoan, sẽ không chạy loạn đâu.”

Trước khi ra khỏi cửa cô đã dặn dò qua, dù mấy ngày sau mình chưa trở về cũng đừng lo lắng quá.

Cô đã hứa với Đậu Đậu, nhất định sẽ mang Hoắc Dực Thâm trở về.

“Không cần phải gấp, đợi vết thương của anh và Cola tốt hơn một chút, đến lúc đó quay trở lại cũng không muộn.”

Thiếu thuốc men chữa trị lại không có đồ ăn, anh đã nhịn hơn mười ngày, cho dù cơ thể làm bằng sắt cũng chẳng chịu được.

Bạn cần đăng nhập để bình luận