Bắt Đầu Thiên Tai Tôi Dựa Vào Tích Trữ Chục Tỷ Vật Tư Nằm Thắng

Chương 1160 -

Chương 1160 -

Nói qua nói lại một lúc, sư trưởng Tiêu còn để vợ của mình qua đây xin lỗi cô.

Chân tướng ngày hôm đó như thế nào thì đã được lan truyền rồi từ lâu rồi.

Cho dù bà Tiêu có sai, nhưng cách làm khi nóng giận của Khương Ninh vẫn có chỗ không đúng.

Nhưng mà hôm nay xem ra hai bên cũng mỗi người nhường một bước, con gái của thủ trưởng hình như không phải là người có tính cách bốc đồng, cô vẫn biết kiềm chế tính tình của bản thân.

Với lại sư trưởng Vu có thể bước ra khỏi cửa tử cũng là nhờ cô đã kịp thời lấy thuốc ra để cứu mạng ông ấy.

Cho nên chỉ cần không gây sự với cô, một ngày nào đó bản thân bị bệnh thì có thể nhờ cô giúp đỡ.

Sau khi nghĩ thông, trong đầu các cựu chiến binh đều có những tính toán khác, ánh mắt nhìn Khương Ninh cũng có hơi khác thường.

Sư trưởng Tiêu trong lòng sặc máu, nhưng thủ trưởng Cố là cấp trên cũ, ông ta không dám lộ rõ cảm xúc của mình ở trước mặt ông.

Thậm chí ông ta còn mời Cố Đình Lâm sang bên cạnh, lựa lời bày tỏ mong muốn chôn cất con trai trong nghĩa trang tưởng niệm anh hùng liệt sĩ.

Khương Ninh thính tai nghe được suýt chút nữa đã bật cười, Tiêu Uy chết như thế nào, trong lòng ông ta không xem xét thử à?

Quả nhiên là da mặt dày đi khắp thế giới.

Cố Đình Lâm gật đầu: "Không thành vấn đề, sau khi tang lễ của thiếu úy Tiêu kết thúc, anh có thể báo cáo với ban tổ chức tang lễ để họ sắp xếp.”

Sư trưởng Tiêu nghẹn họng: "..."

Báo cáo với ban tổ chức tang lễ là muốn xem xét điều tra, đến lúc đó chuyện của Tiêu Uy... căn bản là sẽ không giấu được nữa.

Nhưng ông ta lại không thể nói rõ, chỉ đành nhẫn nhịn nuốt cơn tức vào trong.

“Nén bi thương."

Cơ thể của Cố Đình Lâm không thoải mái, sau khi lộ diện thì đưa Khương Ninh rời đi ngay.

Sư trưởng Tiêu nhẫn nhịn nói không sao, lại chỉ có thể ráng chống đỡ tinh thần để tiếp tục lo liệu tang lễ.

Rời khỏi nhà họ Tiêu, Cố Đình Lâm ngồi ở trong xe, không hề có ý định về nhà: "Đi đến nhà máy xử lý nước biển và nước ngọt đi?"

Có quần áo giữ nhiệt bảo vệ cơ thể, hẳn là ông sẽ không cảm thấy lạnh đâu, Khương Ninh chậm rãi lái xe một mạch đến nơi ông vừa nói.

Chưa đầy nửa tiếng, xe đã dừng lại.

Cố Đình Lâm đứng ở trên sườn đất hoang phủ đầy tuyết trắng xóa, nhìn xa xa chính là nhà máy xử lý nước ngọt đang được xây dựng, lòng ông cảm thán nói: "A Ninh, từ sau khi con đến thì mỗi ngày mảnh đất này đều xảy ra thay đổi."

Khương Ninh nhìn hiện trường như bừng bừng khí thế: “Ba có vui không?”

"Đương nhiên rồi." Cố Đình Lâm đột nhiên rất không muốn rời đi: "Chỉ là không biết còn có thể sống được bao lâu, ba muốn nhìn thấy mảnh đất này khôi phục phồn vinh của ngày đó."

Muốn cô và Hoắc Dực Thâm đầm ấm yêu thương lẫn nhau, con cháu đầy đàn, cả đời sống hạnh phúc mãi mãi.

Đánh mất cô tận ba mươi năm, ông luôn muốn bù đắp gì đó cho cô, lại phát hiện cô cho đi còn nhiều hơn những gì ông làm.

Khương Ninh không hề biết suy nghĩ trong lòng ông lúc này, tưởng là cái chết của Tiêu Uy khiến tâm trạng ông sa sút.

Với tuổi này của ông thì chưa được coi là già, nhưng ở tận thế thực sự là không nhiều.

Ai mà không sợ hãi cái chết chứ, đặc biệt là sau khi đã có hy vọng sống tiếp.

Khương Ninh bỗng nhiên có hơi hoảng sợ: "Không lâu lắm đâu, ba chắc chắn có thể nhìn thấy."

Bên ngoài trời lạnh, gió lạnh vù vù thổi qua, Khương Ninh lấy nón Đỉnh Lôi Phong ra để ông đội lên.

Đây là lần đầu tiên hai ba con cùng nhau ra ngoài đi dạo, Cố Đình Lâm có hơi không muốn quay về, chậm rãi bước đi trong tuyết.

Khương Ninh lấy khoai lang nướng nóng hôi hổi ra đưa cho ông.

Cố Đình Lâm cẩn thận bóc vỏ, chia cho cô một nửa.

Hai ba con mỉm cười nhìn nhau.



Lái xe về đến nhà, Cố Đình Lâm thấy vợ chồng Vu Trường Chinh đã đến.

Thư Tuyết Tình nghỉ ngơi ở nhà nên đã đón người vào nhà.

Bà ấy đang nói chuyện với bà Vu ở phòng khách, Vu Trường Chinh thì vào phòng làm việc.

Làm bạn mấy chục năm, hai người đã có một tình bạn lâu dài, ngay cả con cái của Vu Trường Chinh cũng là Cố Đình Lâm nhìn tụi nó lớn lên.

Ông quan tâm hỏi: “Lão Vu này, dưỡng sức thế nào rồi?”

“Cũng được, có thể đi lại và di chuyển."

Trời đông đất lạnh, Cố Đình Lâm pha trà nóng cho ông ta: "Đây là trà Phổ Nhĩ mấy chục năm do A Ninh đưa qua đây đấy, tôi ngày thường không có nỡ uống, hôm nay cậu gặp may rồi đấy."

Nhìn thấy ông có con gái giỏi mọi thứ, Vu Trường Chinh ghen tị nói: “Cậu may mắn thật đấy.”

Cố Đình Lâm an ủi nói: “Cậu nghĩ thoáng chút, Tiểu Nhân chỉ là không có tin tức mà thôi, biết đâu đang sống rất tốt ở nơi nào đó thì sao.”

Bạn cần đăng nhập để bình luận