Bắt Đầu Thiên Tai Tôi Dựa Vào Tích Trữ Chục Tỷ Vật Tư Nằm Thắng

Chương 490 -

Chương 490 -

Thời tiết rét lạnh, chào hỏi nhau rồi tiến vào lều ngủ.

Tuy Khương Ninh không vội, nhưng bên ngoài sao có thể thoải mái như ở trong nhà, cho nên vẫn đặc biệt chú ý đến hiệu suất.

Ngủ hai tiếng để hồi phục sức lực, mọi người thu dọn lều trại tiếp tục đi tìm thảo dược.

Càng lên cao, càng ít thảo dược.

Rất nhanh đã lên đến đỉnh núi, thấy hồ nước bị bỏ hoang sau vụ núi lửa phun trào hàng trăm triệu năm trước, đâu đâu cũng đều khô héo cằn cỗi.

Trước đây vào mùa mưa, cuộc thi múa lân thế giới được tổ chức tại đây hai năm một lần, thu hút rất nhiều khách du lịch đến tham quan.

Bây giờ khắp nơi đều là cành khô lá rụng, trời đất đã không còn như lúc trước nữa.

Thành công lên đến đỉnh núi, đạo quán sụp đổ, tượng Quan Âm đổ xuống đất vỡ thành nhiều mảnh…

Ngước mắt lên nhìn xung quanh, sông núi bị tàn phá.

Mã Quang Niên đứng trên đỉnh núi, không nhịn được thở dài nói: “Quê hương của chúng ta, tại sao lại thành ra như thế này ?”

Trong lòng mọi người nặng trĩu, nhưng cuộc sống vẫn phải tiếp tục.

Thay vì quay về theo đường cũ, đoàn người xuống núi dọc theo một con đường khác.

Tới chân núi đã là giữa trưa, lại là một ngày nóng bức đến 40 độ C.

Mọi người ngồi xuống dưới bóng râm mát mẻ, bắt đầu phân chia những mầm cây thảo dược mà họ đã thu thập được.

Khương Ninh không tham lam, phân chia dựa theo người đứng đầu, cô và Hoắc Dực Thâm được một phần ba.

Phần lớn số mầm cây được chia đều, cây lẻ còn lại… Có thể cho đám người Mã Quang Niên, nhưng công việc ngoài mặt vẫn phải làm: “Trước tiên mọi người nuôi trồng, sau đó chia cho bọn tôi một ít hạt giống còn sống.”

Khương Ninh gọi Hoắc Dực Thâm đến bên cạnh: “Nếu không tìm được thuốc cứu người, chúng ta chỉ có thể đi một chuyến lên núi Đông Tiều.”

Đi vào ngày mặt trời không lặn thì cũng khá ít nguy hiểm, nhưng nếu lên đường vào ban đêm hoặc trong sương mù, thật sự sẽ mất cái mạng già này.

Thấy Hoắc Dực Thâm do dự, Khương Ninh đi thẳng vào vấn đề, nói: “Nếu anh cứ khăng khăng muốn đi một mình, lỡ như xảy ra chuyện ngoài ý muốn, em và Đậu Đậu phải làm sao đây?

Em biết anh muốn bảo vệ bọn em, nhưng trong tận thế không ai có thể bảo vệ ai cả đời.

Hơn nữa, nếu anh thật sự muốn bảo vệ bọn em, phải bảo đảm được bản thân sẽ không gặp phải chuyện gì.

Có em đi cùng, ngược lại không phải anh càng an toàn sao?”

Hoắc Dực Thâm lo lắng: “Đậu Đậu và Cola thì sao?”

“Nếu là ở lại Áo Viên, không phải càng làm cho người ta phải lo lắng sao? Hãy đưa bọn nhóc theo, đến lúc đó cẩn thận chú ý là được.”

Hoắc Dực Thâm suy nghĩ một hồi, rồi đồng ý.

Anh nhìn về phía đám người Mã Quang Niên: “Muốn tới núi Đông Tiều phải đi ngang qua thành phố Quảng Đông, ở vùng này có khá nhiều người dân tà ác, bọn họ mang theo nhiều thảo dược như vậy không an toàn, có muốn đi nhờ một đoạn không?”

Nếu như người kia lên tiếng, Khương Ninh cũng không từ chối.

Hơn nữa loại thảo dược mà bọn họ đem về, cuối cùng cũng sẽ có lợi cho người sống sót, nói không chừng có lẽ sẽ tạo ra được thuốc chữa bệnh liên quan đến sương mù: “Được.”

Vì vậy, Hoắc Dực Thâm nói với Mã Quang Niên: “Bọn tôi có việc muốn đi thành phố Quảng Đông, vừa vặn tiện đường nên đưa mấy người đi nhờ một đoạn?”

Ngày hôm qua thiếu chút nữa trở thành hồn ma dưới con đao của những người dân tà ác, một số người đang còn lo lắng về việc phải trở về như thế nào, nghe được lời mời lập tức vui mừng khôn xiết: “Thực sự cảm ơn hai người.”

“Mọi người chờ ở đây, bọn tôi đi lấy xe.”

Đưa ra một quyết định vui vẻ như vậy, Hoắc Dực Thâm cùng những người khác đi bộ đến lấy xe.

Sau khi đi được khoảng hơn mười mấy phút, Hoắc Dực Thâm mang theo hai người ăn cơm trưa ở ven đường, Khương Ninh lái xe từ bên kia núi lại đây.

Nhiều người quá, chiếc Hummer không đủ chỗ, nhưng mà có thể cố gắng chen chúc.

Hoắc Dực Thâm lái xe, Khương Ninh ôm Đậu Đậu ngồi ở ghế phụ, chó con tội nghiệp nằm xuống phía dưới chỗ ngồi, đám người Mã Quang Niên ngồi chen chúc ở hàng ghế phía sau.

Tư thế ngồi khá khó khăn, nhưng an toàn là trên hết.

Nếu đi bộ về, khả năng gặp nguy hiểm trên đường rất cao, có thể nguyên vẹn sống sót trở về Viện Nghiên cứu hay không thì khó mà nói.

Núi Thạch Cẩm cách thành phố Quảng Đông không tính là xa, chỉ là mấy cây số mà thôi, nếu đi trên đường cao tốc trong tận thế, chỉ mất nửa giờ để đạp ga.

Nhưng đường cao tốc đã bị phá huỷ, cách duy nhất là đi đường quốc lộ, còn phải liên tục thay đổi tuyến đường……

Hummer đủ rắn chắc, nhưng không có gì lạ khi bị biến thành mục tiêu theo dõi.

Đang đi trên đường, một cục đá đập vào cửa kính xe bên phía ghế lái phụ…

Bạn cần đăng nhập để bình luận