Bắt Đầu Thiên Tai Tôi Dựa Vào Tích Trữ Chục Tỷ Vật Tư Nằm Thắng

Chương 1179 -

Chương 1179 -

Thành phố Phượng kém xa thành phố Hoa về cả sức mạnh quân sự hay khoa học kỹ thuật nên những thứ bọn họ muốn khảo sát chắc chắn là thứ mà căn cứ Hoa Thành còn thiếu.

Khương Ninh loại trừ doanh trại quân đội và nhà máy xử lý nước biển rồi quyết đoán đi đến trại chăn nuôi.

Trại chăn nuôi liên tục được mở rộng nên quy mô hiện tại đã khá lớn với lại hiện tại cũng có nhiều gia cầm sắp đến lúc xuất chuồng.

Đối mặt với nạn bướm đêm thì các loài vật đều bình đẳng như nhau, không chỉ mỗi con người bị nhiễm độc do hít phải bột bướm đêm mà cả gia cầm cũng có thể bị nhiễm độc.

Gia cầm rất quý giá, từ khi xảy ra vụ trộm thì Dung Đình Đình yêu cầu mỗi ngày có ít nhất một nửa số công nhân phải ngủ lại trại chăn nuôi.

Ký túc xá của công nhân do trại chăn nuôi xây còn tốt hơn nhà riêng của bọn họ nên mọi người đổ xô vào ở và coi ký túc xá như nhà riêng của mình.

Các công nhân thì không sao vì số lượng không nhiều lắm nhưng hàng ngàn con gia cầm thì...

Lúc Khương Ninh đến đây, khuôn mặt của Dung Đình Đình đang được quấn nhiều lớp vải, cô bé che miệng mũi và đang hướng dẫn công nhân đốt ngải cứu để tiêu độc cho gia cầm.

Vừa nói, cô bé vừa không kìm được nước mắt.

Nhiều công nhân cũng giống như vậy.

Khương Ninh xúc động trong lòng, mạng sống con người trong thời kỳ thiên tai tận thế chỉ như một cọng cỏ mà thôi.

Dung Đình Đình nhìn thấy cô đến thì cảm xúc đang cố gắng kiềm chế dường như sắp sụp đổ: "Chị A Ninh, tình trạng của nhiều gia cầm rất tệ, giờ em phải làm sao đây?"

Công sức của mọi người sẽ bị nạn bướm đêm bất ngờ phá hủy trong phút chốc sao?

Cô bé thật sự không cam lòng, rõ ràng cuộc sống đang dần dần tốt đẹp hơn vì sao thiên tai luôn ập đến vào đúng thời điểm quan trọng?

Dung Đình Đình tuy chưa lớn tuổi nhưng cách cư xử rất chín chắn, cô bé tinh tế về mọi mặt và luôn hoàn thành nhiệm vụ được giao một cách hoàn hảo.

Đây là lần đầu tiên Khương Ninh thấy cô bé suy sụp như vậy.

Cả về công và về tư.

Đây là minh chứng cho sự chăm chỉ và tâm huyết của cô bé.

Những người công nhân này cũng thế, rõ ràng bọn họ đang bị bệnh nhưng vẫn cắn răng kiên trì làm việc.

Không phải vì họ là người chí công vô tư mà bọn họ muốn có sự đảm bảo cho công việc của mình.

Nếu trại chăn nuôi không còn nữa thì bọn họ cũng sẽ không duy trì được cuộc sống ấm no.

Chỉ cần người không chết thì bệnh tật chẳng là gì trong thời kỳ tận thế này cả.

Nếu "cạch" một tiếng là chết ngay lập tức thì tốt rồi, sợ nhất là lúc sống dở chết dở còn phải chịu đói chịu khát rất lâu.

Khương Ninh đi vào chuồng gia cầm kiểm tra, rất nhiều gia cầm đã thở khò khè, mắt sưng húp, đầu rũ xuống, nhìn rất bơ phờ.

Đốt ngải cứu không có hiệu quả.

Chỉ còn cách tự chế "hormone adrenaline" thử thôi.

Khương Ninh yêu cầu các công nhân dừng lại rồi rửa mắt bằng nước sạch trước.

Cô nhờ Dung Đình Đình lấy bột khoai tây và cỏ băm nhỏ ra, cô tranh thủ lúc cô bé rời khỏi để lấy tiêu xay và bột ớt từ không gian ra.

Trộn hai loại bột này vào bột khoai và cỏ rồi đổ nước sôi vào khuấy đều.

Sau khi trộn đều lại nặn thành từng hạt có kích thước bằng ngón tay cái rồi đút cho mỗi con gia cầm bị bệnh ăn một hạt.

Cô lấy hai túi thuốc khác nhau ra, một túi làm từ thuốc đông y để các công nhân xông hơi và rửa mắt chống dị ứng: “Bệnh viện quá tải rồi, có đi cũng không xếp hàng được, mọi người lấy thuốc để xông hơi và tắm rửa trước đi, lát nữa tôi sẽ quay lại.”

Túi còn lại dành cho gia cầm, nửa giờ sau khi uống "hormon adrenalin" nếu triệu chứng của đàn gia cầm thuyên giảm thì trộn bột thuốc vào thức ăn rồi cho chúng ăn.

Cô đang vội đi tìm mấy người Tham mưu Tư nên không có thời gian ở lại đây lâu.

Sự chỉ đạo của Khương Ninh đã giúp Dung Đình Đình bình tĩnh lại.

Cô bé nghe nói cô đang tìm người thì đột nhiên nhớ tới gì đó: "Chị A Ninh, em đã nhìn thấy họ."

Dung Đình Đình sống chung với chú ba nên cũng dần có thói quen thức dậy vào lúc sáng sớm, lúc cô bé cảm giác đàn bướm đêm xuất hiện không thích hợp thì vội vàng đến trại chăn nuôi.

Trên đường đi cô bé có gặp một nhóm người.

Bọn họ là những người xa lạ, nhìn không giống những người ở căn cứ chút nào.

Nếu cô bé đoán đúng thì họ chính là đoàn khách của thành phố Hoa mà chú ba đã nhắc đến ngày hôm qua.

Tuy nhiên, Dung Đình Đình nóng lòng quan sát tình hình đàn gia cầm nên không để ý lắm.

Khương Ninh nghĩ nghĩ rồi hỏi lại: "Tình huống của bọn họ lúc đó thế nào?"

Dung Đình Đình nhớ lại: “Hình như em có nghe thấy tiếng ho và thấy bọn họ bịt miệng, mũi lại, lúc đó còn có người khuyên em nên về nhà nhanh vì bướm đêm có vấn đề.”

Có vẻ như một vài người trong số họ đã bị bệnh vào thời điểm đó.

Bạn cần đăng nhập để bình luận