Bắt Đầu Thiên Tai Tôi Dựa Vào Tích Trữ Chục Tỷ Vật Tư Nằm Thắng

Chương 1024 -

Chương 1024 -

Trong lúc nhất thời, máu nóng dồn hết lên não, bức lui giá rét trong người cô.

Đỉnh núi không lớn, chưa đến hai phút đã có thể lượn quanh.

Nhưng lúc nhìn dưới đáy biển, chỉ thấy dãy núi núi nhấp nhô đang dần lan ra.

Lục địa thật sự sắp nhô lên rồi.

Bọn chúng đang chậm rãi nhô lên, không ngừng đâm xuyên qua mặt băng.

Bởi vì thời tiết giá rét của Bắc Cực, khe hở bị đâm xuyên cũng không lớn, hơn nữa nước biển cũng sẽ nhanh chóng ngưng kết thành băng, cho nên mặt băng cũng không xuất hiện kẽ hở nào nghiêm trọng.

Khương Ninh khó nén tâm tình kích động, không nhịn được tiến đến ôm lấy khối đá ngầm nhô lên.

Cẩn thận!

Hoắc Dực Thâm kéo cô núp sau đá ngầm, một sinh vật khổng lồ đột nhiên xông đến từ bên cạnh.

Không biết là do thị lực không tốt, hay là do mới ăn no, nó không tấn công hai người.

Sau đợt kích động này, giá rét lại lan tràn khắp người cô.

Lạnh, lạnh đến thấu xương.

Hai người không dám ở dưới biển lâu, vội vàng trở lại miệng băng.

Ngay khi sắp đi, Khương Ninh thấy xa xa có con hải cẩu đang bơi.

Tâm tình Khương Ninh đang tốt, cô phất phất tay với hải cẩu.

Hải cẩu phát hiện ra con mồi, lập tức ì ạch lao đến.

Đáng tiếc động tác của hai người rất nhanh, đã leo lên mặt băng.

Đậu Đậu ném dây vào trong miệng băng, sau đó đẩy tuyết đọng che lại, lại dùng nước tưới lên để đóng băng.

Cô bé vừa căng thẳng vừa mong chờ: “Anh, thật sự có lục địa sao?”

Tay chân Hoắc Dực Thâm cứng ngắc, nhưng vẫn cố gắng mỉm cười nói: “Ừ, lục địa thật sự nhô lên.”

Đôi mắt của Đậu Đậu chợt đỏ lên.

Cô bé sợ nước mắt bị đông, vội vàng lau sạch.

Khương Ninh lạnh không chịu nổi, cô trốn vào không gian ngâm nước nóng, còn không quên thêm vài dược liều chống lạnh.

Khương Ninh bọc mấy lớp quần áo giữ ấm, còn uống thêm hai chén canh gừng rồi mới từ từ ấm lại.

Thấy vẻ mặt ba người vô cùng vui vẻ, đôi vợ chồng chó sói cũng như những đứa trẻ đòi ăn.

“Gâu!”

“Áu! Hú!

Khương Ninh xoa đầu chó: “Cola, có lẽ chúng ta sắp được trở lại lục địa rồi.”

Tâm tình cô đang rất kích động, quyết định làm một bữa tiệc chúc mừng.

Chạng vạng, tiếng ầm ầm vang lên.

Cola và Bạch Tuyết bị dọa sợ hết hồn, ba đứa nhỏ ở trong ổ cũng hu hu.

Mới đầu còn tưởng là động đất, nhưng băng xuyên cũng không thể chấn động kéo dài như vậy.

Khương Ninh không yên tâm, vội vàng chạy đến ụ tuyết kiểm tra, xung quanh cũng không có xảy ra tảng băng nứt nào.

Nhưng xa xa, dường như có khói đen bốc lên.

Khương Ninh dùng ống nhòm, nhưng cách quá xa, hơn nữa trời cũng sắp tối, thật sự không thấy rõ.

Sau khi chắc chắn xung quanh không có nguy hiểm gì, cô cũng không để trong lòng, trở về chui vào chiếc chăn ấm áp.

Tâm tình tốt, lăn qua lộn lại một hồi vẫn không ngủ được.

Trong lúc cô đang mơ mơ màng màng, bên ngoài vang lên giọng nói: “Có ai không?”

Khương Ninh tưởng mình đang nằm mơ, mà hai đứa nhỏ trong phòng khách đã dựng hết cả lông.

Cola đi báo, báo động cho con sen trước.

Gió tuyết bên ngoài rất lớn, giọng nói bị lấn át mất.

Hoắc Dực Thâm đến cửa nghe thử, bên ngoài thật sự có người!

Còn dùng tiếng Hoa.

Thấy dùng tiếng Hoa mà không ai trả lời, người bên ngoài lại đổi sang tiếng Anh.

Cách sân trước hơn trăm mét, Hoắc Dực Thâm mở cửa ra ngoài: “Ai?”

Nghe ra là dùng chung một ngôn ngữ, người bên ngoài vô cùng kích động: “Xin chào, tôi là không quân của căn cứ Hoa Thành, tôi lái máy bay trên đường gặp sự cố nên buộc phải hạ cánh, đi đường rất xa mới tìm được đến đây, có thể ngủ nhờ một đêm không?”

Căn cứ Hoa Thành?

Sao có thể trùng hợp như vậy chứ!

Hoắc Dực Thâm cảnh giác: “Căn cứ Hoa Thành ở đâu?”

Sợ anh không tin, người bên ngoài báo ra tọa độ của căn cứ: “Đồng hương, anh yên tâm, tôi không có ác ý, vì nhận nhiệm vụ của căn cứ ra ngoài tìm người Hoa còn sống sót, tàu chiến cách Bắc Cực chừng hơn một trăm hải lý thôi.”

Ra ngoài tìm người sống sót sao?

Hoắc Dực Thâm rất cẩn thận: “Nếu anh đến từ căn cứ, không biết căn cứ Hoa Thành ra sao?”

“Căn cứ của chúng tôi rất lớn, có thể chứa được hơn trăm ngàn người…”

Bạn cần đăng nhập để bình luận