Bắt Đầu Thiên Tai Tôi Dựa Vào Tích Trữ Chục Tỷ Vật Tư Nằm Thắng

Chương 955 -

Chương 955 -

Thấy Khương Ninh không vui, Đậu Đậu không dám bênh chó con, chỉ âm thầm dọn dẹp nhà cửa bừa bộn.

Ừm... Cola đúng là hơi quá đáng thật.

Hoắc Dực Thâm từng yêu nên hiểu cho hành vi của chó con: "Thời gian mang thai của sói chỉ có hai tháng, hơn nữa môi trường sống ở Bắc Cực rất khắc nghiệt, khả năng có sói đực khác không cao, Cola thông minh như vậy, chắc chắn sẽ không bị lừa."

Khương Ninh phản bác: "Anh chắc chắn thế sao?"

Đúng là toàn bọn đàn ông bênh vực cho nhau.

Hoắc Dực Thâm lúng túng, mắt liếc sang con sói trắng: “Em xem con sói này đi, toàn thân trắng muốt không có một sợi lông tạp, tướng mạo rất xinh xắn, nhưng trong xương lại toát lên vẻ kiêu ngạo, chắc chắn mấy con sói bình thường không thể lọt vào mắt nó được.

Mà Cola tuy là chó nhưng lại xuất sắc hơn cả chó nghiệp vụ, nói là vua của loài chó cũng không quá đáng.

Nó coi thường đồng loại, cho rằng chúng đều không xứng với mình.

Anh thấy lần này là chúng nhìn trúng nhau rồi, nếu không cũng không thể có con nhanh thế được, có lẽ đây chính là duyên phận.”

Nói cho dễ hiểu, nếu không phải vì thích và tin tưởng thì con sói trắng kia có chịu bước vào lãnh địa của con người không?

Cola hung dữ với nó, nó cũng không phản kháng.

Đây chính là biểu hiện điển hình của những cặp đôi đang yêu, hơn nữa còn là thái độ phục tùng kẻ mạnh.

Tóm lại, Hoắc Dực Thâm thấy có thể cho chúng một cơ hội.

Sống hai kiếp, Khương Ninh còn có thể ngây thơ vô tri sao: "Đừng nói với em là anh dùng con sói trắng để ám chỉ em rồi chứng minh mình rất xuất sắc mạnh mẽ đấy nhé..."

"Khụ..." Hoắc Dực Thâm bị sặc nước.

Đúng là anh không nên giảng đạo lý khi cô đang tức giận.

Vì vậy Hoắc Dực Thâm mặc kệ luôn.

Dù sao thì chó con cũng là của cô, cô đau lòng hơn bất kỳ ai.

Hai anh em dọn dẹp đồ đạc trong nhà bị gió bão thổi ngổn ngang.

Chó con đúng là đáng đánh, lần này nó đã gây ra một lỗi lầm nghiêm trọng.

May mà trong nhà không có gió lùa, nếu không cả người lẫn đồ nội thất đều bị gió cuốn đi mất.

Khương Ninh xách tai con chó đến bên con sói trắng, rồi bỏ đi.

Đậu Đậu thở phào nhẹ nhõm: "Anh ơi, Cola sắp làm bố rồi ạ?"

Hoắc Dực Thâm đoán: "Có lẽ vậy."

Đậu Đậu suy nghĩ: "Còn anh và chị dâu thì sao?"

"Bây giờ hoàn cảnh không tốt, anh và chị dâu sẽ không sinh con, còn sau này có sinh hay không thì phải xem điều kiện sau này."

Hoắc Dực Thâm nhắc nhở em gái: "Sinh con rất nguy hiểm, nếu khó sinh thì có thể mất mạng, sau này không được nhắc đến chuyện này nữa."

Sẽ chết ư? Đậu Đậu sợ hãi che miệng: "Anh ơi, em không muốn anh và chị dâu xảy ra chuyện gì đâu."

"Anh và chị dâu sẽ không sao đâu." Hoắc Dực Thâm an ủi em gái: " Đậu Đậu, chúng ta sống phải vui vẻ tự tại, sinh con không phải là chuyện quan trọng nhất trong cuộc đời."

Đậu Đậu có chút mơ hồ: "Vậy thì điều gì là quan trọng nhất?"

"Sống vui vẻ, sống tốt, tìm ra điều đáng để mình bỏ công sức."

Đậu Đậu suy đoán, chẳng hạn như tham gia xây dựng căn cứ ư? Nghĩ lại, khoảng thời gian đó cô bé thực sự rất vui, cảm thấy cuộc sống có hy vọng.

"Anh à, vậy điều quan trọng nhất với anh là gì thế?"

Hoắc Dực Thâm mỉm cười: "Có nhiều lắm."

Trước thiên tai, anh chỉ muốn cùng Đậu Đậu sống sót, sau đó gặp Khương Ninh, có Cola...

Mỗi giai đoạn khác nhau của cuộc đời đều có những điều quan trọng.



Vừa rồi còn là trời lạnh giá tuyết trắng xóa, sau đó là màu xanh tươi tốt của mùa xuân.

Đây là thế giới mà nó chưa từng thấy, có vẻ rất nguy hiểm!

Con sói trắng sợ ngây người, kẹp chặt đuôi liên tục lùi lại.

Chó con vội chạy tới an ủi, miệng lẩm bẩm.

Nhìn cái dáng vẻ vô dụng của nó, trong lòng Khương Ninh lại tức giận - đồ sợ vợ này!

Dù tức giận, nhưng thấy con sói trắng gầy gò, cô vẫn ném hai miếng thịt lợn qua.

Không ném trước mặt nó, mà ném xuống đất.

Bạn cần đăng nhập để bình luận