Bắt Đầu Thiên Tai Tôi Dựa Vào Tích Trữ Chục Tỷ Vật Tư Nằm Thắng

Chương 1011 -

Chương 1011 -

Không sai, hôm nay là sinh nhật cô.

Sinh nhật cô ở cuối năm, gần với mùa xuân.

Khương Ninh vẫn còn nhớ, năm đầu tiên của thiên tai, là Hoắc Dực Thâm đã ăn sinh nhật cùng cô.

Lúc đó hai người vẫn chưa là người yêu, cô khá phản đối việc nam nữ qua lại, bây giờ nghĩ lại không biết lúc ấy anh đã kiên trì như thế nào?

Năm ấy là cực hàn, Trương Siêu, Lục Vũ, Trịnh Vỹ Lệ, Hoắc Dực Thâm, Đậu Đậu, Cola, tất cả đều ăn sinh nhật cùng cô, đã làm rất nhiều món ăn thịnh soạn.

Lần đầu tiên trong cuộc đời, có nhiều người cùng cô ăn sinh nhật đến thế.

Vậy mà bây giờ đã tròn mười năm xảy ra thiên tai rồi.

Những người ở bên cạnh cô, chỉ còn Hoắc Dực Thâm, Đậu Đậu và Cola.

Kể từ sinh nhật năm hai mươi tuổi của cô, suốt mười năm, Hoắc Dực Thâm chưa từng vắng mặt.

Mười năm, biết bao nhiêu là sinh ly tử biệt, anh vẫn luôn ở đây.

Khương Ninh chìm đắm trong niềm vui đến mức rơi nước mắt.

Hoắc Dực Thâm hoảng hốt: “Sao thế?”

“Nếu như anh không nói, em cũng quên mất hôm nay là sinh nhật mình.” Khương Ninh ôm cổ anh: “Anh Hoắc, cảm ơn anh vì vẫn còn nhớ.”

Chỉ là, cô lại già thêm một tuổi rồi.

Cô không đầu tư khoản ăn mặc, chủ yếu ăn mặc sao cho thoải mái là được, dù sao tận thế vô cùng bi thảm, nếu như ăn mặc như cành hoa diễm lệ, thì người bị người ta chú ý đầu tiên chính là cô.

Nhưng về khoản bảo dưỡng, thì cô phí không ít tâm tư.

Các loại mặt nạ, sản phẩm chăm sóc da, kem dưỡng, đều miễn phí cả, đắp lên mặt thì không tiếc.

Vậy nên, ba mươi tuổi mà nhìn vẫn còn trẻ lắm.

Nhưng so với năm hai mươi, thì có chút không giống.

Sau khi Hoắc Dực Thâm hẹn hò với cô, anh mới biết hoá ra phụ nữ để ý đến tuổi tác đến vậy, nhưng anh chưa từng để ý: “A Ninh, con người ai rồi cũng sẽ già thôi, bất kể mười năm hay là hai mươi năm, anh cũng sẽ già cùng em.”

Có lời này của anh, tâm trạng của cô vui vẻ trở lại.

Nói đến đây, Hoắc Dực Thâm cũng thay đổi, mặc dù cô rất thích nhan sắc của anh, nhưng điều không thể phủ nhận là, anh đã từ non nớt trở nên già dặn hơn.

Không tươi lắm, nhưng thơm vô cùng.

Ánh mắt nhìn nhau, trở nên bất thường, từ từ trở nên không thể tách rời.

Khương Ninh trêu chọc anh: “Anh Hoắc, hôm nay là sinh nhật em, anh đã chuẩn bị món quà gì thế?”

Quà á? Bất kể là đồ anh tích trữ được, hay là đồ mua với giá không đồng, đều để trong không gian của cô.

Túi của Hoắc Dực Thâm bây giờ còn sạch hơn cả mặt.

Nhưng mười năm chung sống, bất luận trên tình trường hay độ mặt dày của anh đều được thăng cấp.

Anh quay người lại, để Khương Ninh ngồi lên người mình, thẳng lưng ra hiệu nói: “Quà ở ngay trước mặt em, em không để ý sao?”

Khương Ninh suýt nữa thì bật cười thành tiếng.

Tên thối tha, càng ngày càng sến súa.

Nhưng Khương Ninh cũng khá hưởng thụ đấy chứ, dù sao thiên tai mười năm, nhà nào mà không thiếu dầu nước.

Mười năm qua, tình cảm của hai người càng ngày càng ổn, tình yêu mãnh liệt càng ngày càng ít, không giống với mấy năm vừa mới ở bên nhau, hận không thể chết ở trên người đối phương.

Có sự ảnh hưởng của việc phiêu dạt, còn sống chung không thể tách rời.

Khoảng cách tạo nên vẻ đẹp, câu nói này quả thực rất đúng.

Ngày ngày hít hà hơi thở của anh, cho dù lửa gần rơm sớm đã bén rồi.

Kể ra, đã lâu hai người không tiếp xúc rồi.

Trôi dạt một cách tuyệt vọng ở trên biển, cái lạnh đang sống ở Bắc Cực, còn phải đề phòng nguy hiểm bên ngoài mọi lúc, cho nên họ thực sự không có nhiều nhu cầu về chuyện ấy.

Bị anh trêu chọc, Khương Ninh đột nhiên nghĩ tới.

Cô giơ tay sờ eo của anh: “Em kiểm tra hàng, không được thì thôi.”

Ừm, vẫn ổn, tám múi vẫn còn, cơ bụng cũng không biến mất.

Đã lâu không vuốt ve an ủi, phản ứng của Hoắc Dực Thâm hơi dữ dội: “Vào à?”

Container không có cách âm, chỉ một tiếng động nhỏ vẫn có thể nghe thấy, điểm quan trọng nhất là bất kể là Đậu Đậu hay là cặp vợ chồng chó sói kia thì khả năng nghe và tính tò mò đều vô cùng tốt.

Nhịn mấy tháng trời, Khương Ninh không chút do dự: “Ừm.”

Bạn cần đăng nhập để bình luận