Bắt Đầu Thiên Tai Tôi Dựa Vào Tích Trữ Chục Tỷ Vật Tư Nằm Thắng

Chương 653 -

Chương 653 -

Lần này hai người đã chuẩn bị đầy đủ, không nhất định sẽ bị lây nhiễm, nhưng đi tới Viện Nghiên cứu Khoa học thì không chắc lắm.

Ai mà không sợ chết chứ, nếu Khương Ninh không sợ thì cũng sẽ không mạo hiểm đi hái nhiều thuốc, mấy năm nay lại càng không dốc lòng chăm sóc như vậy.

Sương mù không chỉ lặng lẽ lan tràn trong đêm vô tận, mà độc tính và tốc độ lây nhiễm còn đáng báo động hơn, mặc dù trước đó hai anh em đã đeo khẩu trang khi ra ngoài, nhưng trong nhà có mở cửa sổ thông gió.

Một người lây nhiễm, cả nhà đều trốn không thoát.

Mười mấy người trong căn biệt thự chỗ tên xấu xí ở gần như đều có triệu chứng, trong kênh khu nhà vừa nói chuyện vừa ho khan.

Nói nghiêm trọng hơn một chút, thì khu nhà đã có rất nhiều người nhiễm bệnh.

Khương Ninh có linh cảm không tốt, sớm muộn gì nhà mình cũng bị lây nhiễm.

Tình hình rất nghiêm trọng, nếu phải chọn, không ai muốn ra ngoài mạo hiểm cả, nhưng thuốc kháng virus có thể nhanh hơn tốc độ lây lan của sương mù sao?

Hoắc Dực Thâm đã từng nói, dịch bệnh ở kiếp trước cũng không rõ ràng, rất nhiều người còn tưởng là bị cảm lạnh, hoàn toàn không nghĩ đến phương diện virus.

Anh cố gắng làm việc suốt nửa năm mới bị lây nhiễm, trong khi nghiên cứu phát minh thành công thuốc kháng virus lại cần rất nhiều thời gian.

Mặc dù cô đã cung cấp các loại thuốc quan trọng, chắc chắn thời gian nghiên cứu phát minh sẽ được rút ngắn đáng kể, nhưng ai mà chắc khi nào mới thành công?

Nếu bị lây nhiễm sớm, ai dám chắc chắn rằng cô có thể đợi được đến lúc có thuốc?

Từ trước đến nay Khương Ninh đều không phải là người bị động chờ đợi: "Nguy cơ lây nhiễm trong Viện Nghiên cứu Khoa học rất lớn, nhưng nơi đó có tài nguyên tốt nhất, chỉ cần có cơ hội đi vào, nếu như phát bệnh thì có thể được điều trị ngay lập tức."

Cơ hội và rủi ro luôn đi cùng với nhau, bây giờ vẫn còn cơ hội chen vào, ngày nào đó tài nguyên y tế vốn đã cằn cỗi bị chen đến sụp đổ, sợ là Như Lai Phật Tổ cũng từ chối nhận.

Hoắc Dực Thâm biết cô lo lắng, nhưng vẫn kiên quyết với suy nghĩ của mình: "A Ninh, anh không muốn em đi."

Anh đã từng trải qua, ho đến sống không bằng chết, cảm giác như có mấy ngàn con côn trùng gặm nhấm gan phổi, ngay cả kẽ xương cũng đau đớn, nói đó là tra tấn cũng không quá.

Trước đây chỉ có một mình anh, cho dù chết cũng không có gì phải lo lắng.

Nhưng bây giờ cả hai đều có người mình quan tâm, nếu không may một người mất đi, người sống sót còn lại sẽ đau đớn đến mức nào?

Chỉ cần không có cách nào quên đi, thì quãng đời còn lại sẽ chỉ có tra tấn.

Hoắc Dực Thâm cố gắng thuyết phục cô: "Tố chất thân thể của chúng ta rất tốt, mấy năm qua cũng không mắc bệnh gì, chỉ cần kiên trì khử trùng hằng ngày, sẽ không bị nhiễm bệnh, em đừng lo lắng quá."

Từ khi ở chung đến nay, đây là lần đầu tiên thái độ của anh cứng rắn như vậy, Khương Ninh suy nghĩ một chút thì không còn kiên quyết nữa, có lẽ là cô lo lắng quá rồi.

Hoắc Dực Thâm nói đúng, bây giờ cô không chỉ có một mình, còn có anh, có Cola và Đậu Đậu.

Ban đêm ngủ không ngon, choáng váng nặng nề còn cảm thấy có tiếng ho khan.

Mở to mắt, nhưng lại yên tĩnh đến đáng sợ.

Sáng sớm vừa mở cửa phòng, chó con đã vẫy đuôi chạy đến, còn chưa tới nơi đã hắt hơi ba cái trước mặt cô.

Đậu Đậu đang khử khuẩn, lúc đầu Khương Ninh không để ý lắm, nghĩ rằng nó bị sặc, cho đến khi chó con càng ngày càng hắt hơi nhiều hơn, mà còn không ngừng dùng móng vuốt cào mũi.

Khương Ninh lập tức luống cuống.

Cô đặc biệt chuẩn bị ba cái chân nó thích ăn nhất, nhưng nó chỉ ăn hai cái.

Nếu là trước đây, chớp mắt một cái là nó gặm hết sạch.

Khương Ninh biết rất rõ khẩu vị của nó, có lần nào mà không liếm sạch cả đĩa chứ.

Cô ngồi xổm xuống mở miệng chó của Cola ra, chiếu đèn pin vào cổ họng nó.

Không thấy rõ lắm, nhưng hình như có vết sưng đỏ và vài đốm trắng.

Tiếp theo lật mí mắt chó lên, đáy mắt có hơi vàng, dường như còn có một chút xanh đen.

Trong đầu cô vang lên một tiếng "Ầm”, mắt Khương Ninh rất khó chịu, không nói lời nào trở về phòng thu dọn đồ đạc.

Bạn cần đăng nhập để bình luận