Bắt Đầu Thiên Tai Tôi Dựa Vào Tích Trữ Chục Tỷ Vật Tư Nằm Thắng

Chương 188 -

Chương 188 -

Cola nhào vào trong lòng Khương Ninh, trong miệng không ngừng phát ra tiếng khóc hu hu thảm thiết, con sen chê nó vướng víu, đánh nhau cũng không cho hỗ trợ.

“Ôi ôi, Cola nhà ta rất giỏi, nhưng trong tay bọn họ có vũ khí cứng, đánh trúng sẽ gây chết người.”

Khương Ninh không ngừng an ủi nó: “Lần sau, lần sau nhất định sẽ để mày tham gia được không?”

Cola ngước mắt nhìn cô, thật sự không lừa chó chứ?

“Thật.” Khương Ninh cầm lấy móng vuốt của nó ngoắc ngoắc.

Chó con bá đạo lúc này mới bỏ qua cho cô, dính lấy chủ nhân không muốn buông ra.

Lục Vũ hâm mộ: “...”

Trương Siêu hâm mộ: “...”

Thật sự, cũng chỉ có chó con mới có dũng khí đánh Khương Ninh một bạt tai, đổi lại người khác không biết đã chết bao nhiêu lần.

Dù sao, bọn họ không có can đảm này.

Bóng ma tâm lý bị cô đánh một cách điên cuồng khi còn bé, đến bây giờ còn chưa tiêu tán.

Haiz, làm người và làm chó sao lại chênh lệch lớn như vậy chứ?

Hoắc Dực Thâm mở cửa, Đậu Đậu cũng nhào tới, tủi thân há hốc miệng, nước mắt không ngừng lởn vởn trong hốc mắt.

Anh nhẹ nhàng xoa đầu em gái: “Đừng khóc, anh không sao.”

Đậu Đậu ôm chặt lấy anh: “Anh, em cũng có thể.”

Vì sao mỗi lần gặp phải nguy hiểm, anh không phải trói cô bé vào cây thì cũng là khóa ở trong phòng?

Chờ tâm trạng hai đứa ổn định lại rồi, tất cả thành viên tầng 18 đến phòng 1803 tập hợp.

Trương Siêu Lục Vũ đem đồ tìm được đặt lên bàn: “Những thứ này chia thế nào?

Cái khác còn dễ nói, mấu chốt là ba chi vũ khí hạt nhân cứng, thật sự khiến người ta thèm chết.”

Cầm thứ này trong tay, tự tin gấp trăm lần.

Khương Ninh cũng rất vui mừng, cuối cùng mọi người ở tầng 18 cũng đồng lòng.

Cola là một tên trộm tinh ranh, nó từng thấy con sen ngắm nghía thứ này, biết là thứ lợi hại.

Không chút do dự, ngậm một cái đặt lên tay Khương Ninh.

Ngại không đủ, lại ngậm một cái ở trong miệng không nhả.

Chỉ cần nó có thứ này, con sen sẽ không khóa nó trong nhà.

Quạc… Quạc… Quạc...

Trên đỉnh đầu mọi người vang lên tiếng quạ đen kêu, bị thao tác tao nhã của chó con làm cho kinh hãi, nhất thời nghẹn họng nhìn trân trối.

Khương Ninh có một cái là chuyện đương nhiên, nhưng nó là thế nào?

Cho nó, nó biết dùng hả!

Sao lại hổ báo như vậy chứ!

Khương Ninh dở khóc dở cười, đoạt lấy cây trong miệng chó của nó, đặt hai cây lại trên bàn.

Thứ này ai lại ngại nhiều, nhưng lầu 18 là một tập thể, một người có không bằng nhiều người có, cho nên cô không vội nói chuyện.

Thấy tất cả mọi người không mở miệng, Trịnh Vỹ Lệ nghĩ nghĩ: “Nếu không, mỗi nhà một cái?”

Trương Siêu và Lục Vũ không có ý kiến, hy vọng Khương Ninh và Hoắc Dực Thâm có thể đồng ý, đến lúc đó bọn họ bảo vệ tầng cũng có lực hơn.

Hoắc Dực Thâm nhìn Khương Ninh, suy nghĩ một chút mới mở miệng: “Tôi có thể không cần.”

Hả? Không cần!

Cũng đúng, anh là cao thủ dùng súng, sao anh có thể nhìn trúng loại hàng kém chất lượng này, việc này cũng quá tổn hại hình tượng.

Khương Ninh cũng muốn, nhưng trong tay cô đã có một thanh, thôi cứ để cho ba người kia phòng thân đi.

“Tôi cũng không cần.”

Trịnh Vỹ Lệ kinh ngạc: “A Ninh, sao em lại không lấy?”

Khương Ninh giả vờ cầm súng đánh giá: “Quá thô ráp, không có vấn đề gì đấy chứ?”

Hoắc Dực Thâm lấy ra, nhanh chóng tháo ra.

Lục Vũ và Trương Siêu khiếp sợ, tốc độ tay này... Wow! Phục sát đất!

Anh kiểm tra các bộ phận: “Súng tự chế, nhưng dùng nguyên liệu cũng được, miễn là không bắn liên tục thì sẽ không gặp nguy cơ bị nổ.”

“Bao nhiêu, bao nhiêu phát thì coi là bắn liên tục?”

“Không được vượt quá mười phát.”

Vậy bọn họ liền yên tâm, tổng cộng chỉ có 34 viên đạn, còn chưa đủ nhét kẽ răng.

Hoắc Dực Thâm không cần, Trịnh Vỹ Lệ kiên quyết muốn đưa cho Khương Ninh.

Khương Ninh biết, Hoắc Dực Thâm đang cho cô bậc thang, vì vậy đi xuống: “Việc hôm nay đã không còn có thể dừng lại, sau này chúng ta sẽ càng thêm nguy hiểm, các cậu bảo vệ tầng nhất định phải có vũ khí mạnh.

Hiện tại bên ngoài rất loạn, hai ngày nay tôi ra ngoài đi dạo, không chừng cũng có thể tìm được một cái.

Mọi người dùng tạm đã, chờ xem sau này có cơ hội đổi cái tốt hơn hay không.”

Bạn cần đăng nhập để bình luận