Bắt Đầu Thiên Tai Tôi Dựa Vào Tích Trữ Chục Tỷ Vật Tư Nằm Thắng

Chương 488 -

Chương 488 -

“Nghiên cứu thuốc Đông Y ?” Khương Ninh kinh ngạc: “Nói như vậy, chắc mọi người đều hiểu biết rất rõ về thảo dược đúng chứ?”

Mã Quang Niên khiêm tốn: “Tạm thôi, biết nhiều hơn một chút so với người bình thường.”

Những tháng qua Hoắc Dực Thâm cũng có xem sách y, nếu dám dẫn bọn họ đến đương nhiên anh cũng đã kiểm tra trước rồi.

Nhưng Khương Ninh vẫn không yên tâm: “Chúng tôi cũng đến tìm thuốc, tìm thuốc cứu mạng thay cho nhà giàu, hình như tên là Niệt Dó, không biết có công hiệu gì?”

Thảo dược này không thường gặp, nếu không hiểu rõ thảo dược Đông Y thì sẽ không trả lời được.

“Cây Niệt Dó, có tên khác là Ca Vương, chủ yếu trị vết thương té ngã, *bệnh hoa liễu, viêm khớp xương, bệnh lao, ho lâu ngày…”

*Bệnh hoa liễu: ý chỉ mấy bệnh lây lan bằng đường tình dục.

Mã Quang Thiên không chỉ nói rõ công hiểu, còn nói phương pháp sử dụng, vùng sinh trưởng vân vân.

Nghe ông ấy nói chuyện, đúng là rất có hiểu biết.

Mấy người này tay trói gà không chặt, đến đây chỉ vì nhiệt huyết dâng trào, bây giờ nghĩ lại có chút sợ hãi đổ mồ hôi lạnh: “Nếu mọi người cũng đến tìm thuốc, hay chúng ta đi chung đi?”

Khương Ninh suy nghĩ một chút: “Được, tìm được thuốc thì chia một nửa nhé?”

Trong tay hai người có súng, lại còn mang cả trẻ con và chó theo, cho dù là cách ăn mặc hay là tinh thần, vừa nhìn đã biết đều rất giỏi, Mã Quang Niên lập tức nhận lời: “Được.”

Thế nên, cứ như vậy mà đi cùng nhau.

Cũng không chỉ đơn giản là đi, mà dọc theo chân núi còn tìm được, còn tìm được chỗ đặc biệt ẩm ướt.

Hai người đi ở phía sau cùng, Hoắc Dực Thâm thấp giọng nói: “Mã Niên Quang là học sinh của giáo sư, lúc ấy cũng cùng đi núi Đông Tiều.”

Chẳng trách, trước giờ anh luôn cảnh giác mà bây giờ lại dẫn người về.

Khương Ninh kinh ngạc, đây là duyên phận thế nào vậy chứ?

Hy vọng có thể tìm được thứ thuốc kia, rút ngắn thời gian nghiên cứu lại.

Cơ mà, những nghiên cứu sinh này không có kinh nghiệm sinh tồn, nhưng lại rất am hiểu thảo dược.

Đây cũng là thuốc, kia cũng là thuốc, ngay cả tảng đá vô tình đạp trúng cũng là thuộc, đâu đâu cũng là thuốc, đây chính là sự thần kỳ của Đông Y.

Hoắc Dực Thâm có ơn cứu mạng, khiến nhóm Mã Quang Niên rất cảm kích, biết anh không biết gì về y dược, lúc hái được thuốc cũng không quên truyền thụ kiến thức.

“Đây là cỏ lưỡi mèo, có công dụng với viêm mạch…”

Hoắc Dực Thâm với cơ thể khỏe mạnh: “...”

Đậu Đậu và chó phụ trách tuần tra, quan sát nghe ngóng xung quanh, vẻ mặt vô cùng cảnh giác.

Mấy người nhóm Mã Quang Niên rất vui, ngay cả đất bùn ở xung quanh mầm thuốc cũng được đào ra, để gia tăng tỷ lệ sống sót: “Chuyến này đi không uổng công, đem bọn chúng về trồng lại cho tốt, sau này sẽ có hy vọng.”

“Đúng vậy, thuốc tây đã bị phá hủy rồi, thuốc Đông Y là hy vọng cuối cùng của con người, hy vọng lần này có thể tìm được nhiều loại hơn một chút, bảo tồn được nền văn minh thuốc Đông Y.”

“Sinh mệnh của thực vật rất mạnh, chỉ cần không gặp phải thiên tai ác liệt, tôi tin chắc bọn chúng sẽ khôi phục lại rất nhanh.”

Trong lòng Khương Ninh nghĩ, chuyện đáng sợ hơn còn ở phía sau.

Nhưng mà, cô không quên mục đích mình ra ngoài lần này, nên khôi phục tinh thần chuyên tâm tìm cỏ râu rồng.

Dưới chân núi khá ẩm ướt, có lợi cho thực vật phát triển, mọi người cùng nhau hết mấy giờ, cuối cùng tìm được mấy chục loại.

Có vài loại số lượng khá nhiều, bọn họ không định đào hết, mà để lại một số cho bọn chúng có cơ hội phát triển sinh sôi ngoài tự nhiên.

Ngày vô hạn không có đêm tối, dù lúc này đã chạng vạng, nhóm Mã Quang Niên cũng không có ý định trở về: “Cậu Hoắc, chúng tôi muốn tìm hết trong núi Cẩm Thạch rồi mới đi, mọi người thì sao?”

Bạn cần đăng nhập để bình luận