Bắt Đầu Thiên Tai Tôi Dựa Vào Tích Trữ Chục Tỷ Vật Tư Nằm Thắng

Chương 279 -

Chương 279 -

Mấy người Trịnh Vỹ Lệ không biết là ở trụ sở đóng quân, hay là ra ngoài tuần tra bị mắc kẹt, Khương Ninh ngồi chờ trên thuyền tấn công, nỏ bắn trong tay vẫn luôn nhắm thẳng bọn họ.

Cô không nói lời nào, ánh mắt lạnh băng làm cho người ta sợ hãi, giống như lưỡi dao sắc bén sẽ bay vụt lại đây bất cứ lúc nào.

Trong lòng mọi người khó chịu, nhưng theo bản năng cảm thấy cô gái này không dễ chọc, không còn ai dám lải nhải với cô nữa mà lại tụm năm tụm ba.

Chẳng mấy chốc, thông tin có một cô gái dữ dằn lái thuyền tấn công đến trụ sở đóng quân đã được lan truyền nhanh chóng.

Đợi khoảng hai mươi phút, trong đám người có thanh âm vang lên: “A Ninh!”

Ba người Trịnh Vỹ Lệ vác quần áo đệm chăn, tay cầm nỏ bắn đi ra.

Thấy là bạn của nhân viên tuần tra an ninh, mọi người lại đầu nhốn nháo, nhờ đám người Trịnh Vỹ Lệ cho đi nhờ một đoạn đường, lải nhải trong nhà có người già cần được chăm sóc, còn trẻ em đang khóc vì đói.

Tóm lại là đủ kiểu áp đặt đạo đức, nếu không chở thì không phải là người.

Công là công, tư là tư, Trịnh Vỹ Lệ quyết đoán từ chối: “Ngại quá, thuyền tấn công không phải của tôi, tôi không quyết định được."

“Chúng ta là đồng nghiệp, không nể mặt tăng cũng phải nể mặt Phật, không ngờ mấy người lại máu lạnh vô tình như vậy.”

Thiên tai vừa mới ập tới, Trịnh Vỹ Lệ có thể cảm thấy áy náy, nhưng một năm qua cô ấy đã nhìn thấy quá nhiều chuyện đen tối. Nếu cô ấy có thể sáng suốt tự bảo vệ mình đã là tốt lắm rồi, cô ấy thực sự không có ý định giúp đỡ người khác.

Huống chi, thuyền tấn công là của Khương Ninh, có thể tới đón họ đã là ân huệ lớn rồi, sao cô ấy có thể kiêu ngạo tự quyết định với đồ của người khác thế được.

Hơn nữa, bà cô ỷ vào có người quen biết ở cấp trên hùng hổ doạ nạt, ngày thường lúc nào cũng ghen ghét, chèn ép thì thôi đi. Cô ấy lên chức tổ trưởng bằng bản lĩnh, thế mà bà ta lại đi lén lút báo cáo sau lưng cô ấy.

Hiện giờ cô ấy đã từ chức không làm nữa, ấy thế mà còn dám hất mũi lên mặt.

“Cút mẹ bà đi!”

Trước kia phải luồn cúi vì nửa đấu gạo, nên dù cô ấy không muốn nhịn cũng phải nhịn.

Hiện tại, có là ông trời cũng không làm gì được cô ấy.

Nghĩ đến những bất bình mà mình phải chịu ở nơi làm việc, Trịnh Vỹ Lệ đấm một phát, chẳng đấm bay bà cô mà còn đấm rụng mấy cái răng.

Lục Vũ bồi thêm hai phát: “Bắt nạt vợ ông đây à? Chán sống rồi.”

Có người quen biết thì thế nào, cũng chỉ là quan chức nhỏ nhoi, hôm nay ông đây đếch làm nữa.

Hai vợ chồng hợp sức, lập tức khiến mọi người khiếp sợ, sợ tới mức vội vàng lui về phía sau.

Ôi trời ơi, bọn họ chính là nhân viên tuần tra an ninh, mắc gì đánh người vậy?

Khương Ninh nhân cơ hội này, lái thuyền tấn công tới, ba người nhanh chóng chuyển đồ đạc lên thuyền, đồng thời đề phòng bị đánh lén.

Mỗi người đều cầm nỏ bắn, cho nên không có ai dám bước tới, chỉ có thể trơ mắt nhìn bọn họ rời đi, tức giận nhảy cẫng lên.

Vừa định rời đi thì đột nhiên có một gã đàn ông chạy tới.

Khương Ninh không hề do dự, lập tức bật công tắc, mũi tên bay qua tai gã ta.

“A!"

Gã đàn ông đau đớn kêu lên một tiếng, vội vàng lấy tay bịt lỗ tai lại, chảy máu rồi!

Mọi người đều sợ hãi, rối rít lùi về sau, sợ liên lụy đến mình.

Khi gã đàn ông hoàn hồn lại thì không còn bóng dáng của chiếc thuyền tấn công nữa, gã ta chỉ có thể bất lực mà chửi rủa.

Sau khi lái thuyền tấn công trở lại khu chung cư Cẩm Vinh, ném hành lý lên bờ, Khương Ninh khó hiểu nói: “Thuyền cao su của mọi người đâu?”

Thôi đi, nhắc tới chuyện này là thấy tức, sáng nay dậy vẫn còn nguyên đó.

Đi tuần được nửa đường, mây đen chợt tan, suy xét đến thời tiết dị thường, bọn họ không dám ở lại lâu bèn vội vàng về lại trụ sở đóng quân.

Chỉ sau hai giờ vắng mặt, cửa tủ đã bị cạy mở, chiếc thuyền cao su cất trong tủ đã bị đánh cắp.

Thuyền cao su bị mất thì thôi đi, Trương Siêu còn mất cả chăn đệm giường, quần lót cũng mất hai cái.

Băng trơn đến mức họ không thể rời đi, cứ đi ba bước là trượt ngã, nên đành phải ở lại tìm kiếm tên trộm nhưng họ không có bất kỳ manh mối nào.

Khương Ninh an ủi: “Mất thì đành chịu, chỉ cần mọi người đều an toàn là được.”

Bạn cần đăng nhập để bình luận