Bắt Đầu Thiên Tai Tôi Dựa Vào Tích Trữ Chục Tỷ Vật Tư Nằm Thắng

Chương 146 -

Chương 146 -

Nhà họ Chung may mắn không chết nhưng những người khác không may mắn như vậy, lũ lụt thiếu lương thức vốn đã hao tổn không ít, lần này lại chết rất nhiều.

Bà ấy sống cả đời, không ngờ phương Nam ấm áp lại có ngày sẽ hạ xuống -26 độ, ngay cả mùa đông của phương Bắc cũng không lạnh như vậy.

Nguyên cả nóc của tòa nhà, so sánh với trước khi bão tới, diện tích ước chừng chỉ còn khoảng ba phần.

Bão, lũ lụt, giá lạnh, rốt cuộc thế giới này xảy ra chuyện gì?

Khương Ninh không tham công: "Cháu cùng lắm chỉ đề nghị dựa vào bệnh tình, là vì bà nghe đúng theo chỉ dẫn.”

Bà Chung không nghĩ vậy, còn cố ý mang theo lon cá ngâm tương coi như quà cảm ơn: "Món này do con dâu bà làm, coi như là đặc sản quê, con cùng mọi người nếm thử một chút.”

Một lon ước chừng ba bốn cân, cũng rất hào phóng.

Khương Ninh không nhận hộp cá ngâm tương, bà Chung chỉ có thể cứng rắn nhét vào tay cô, cuối cùng suýt chút nữa nước bắn lên mặt, cô chỉ đành nhận lấy.

Thấy cô nhận lấy, bà Chung tiếp tục tán gẫu: “Nhà bà coi như cũng là may mắn, không những tỉnh lại không bị tê cóng, người ở cách vách cũng bị đông chết, có người còn bị ốm vì lạnh, cô gái nhỏ nhà họ Tô kia còn mặt dày tới gõ cửa đòi thuốc.

Nhà bà lấy thuốc đâu ra, nói thật thì bị hiểu là cố ý không cho, cũng tới mấy chuyến.

Hôm qua có một người chết cóng, nghe nói bị cảm lạnh sốt chết.”

Cũng thật đáng thương nhưng buộc nhà họ Chung phải cho thuốc là sao?

Đừng nói không có, có cũng phải giữ lại cứu mạng mình.

Thời tiết này không thể đùa, cảm mạo một cái có thể chết người.

Khương Ninh cau mày, người khác đều chết, tại sao Tô Mộng Dao vẫn chưa chết, thật đúng là kiên cường!

Không có chuyện quan trọng, bà Chung sẽ không lên.

Bà ấy thở dài, lo lắng nói: "Khương Ninh, bà cảm thấy không đúng, e rằng tòa nhà này xảy ra chuyện lớn.”

“Tại sao lại nói vậy?”

“Hạ Chí An triệu tập người sống sót cạy cửa nhà người chết, lấy lương thực, chăn nệm quần áo, đồ gỗ dùng trong nhà dọn đi hết, những thứ này cũng không có gì, dù sao ai cũng muốn sống sót.”

Nhưng Hạ Chí An không làm người, nhìn người để phân chia vật tư.

Đàn ông được nhiều, phụ nữ ít hơn một nửa, nếu không phải cả nhà họ Chung còn may mắn sống sót thì cũng bị bắt nạt.

Tuy nói tốn sức cạy cửa nhưng phụ nữ giỏi tìm đồ, không ít vật tư bị giấu ở những chỗ khó tìm cũng đều bị tìm thấy.

Nhưng phụ nữ thế đơn lực bạc không dám phản khác, Hạ Chí An lấy những vật tư đáng lẽ phải chia đều, trong đó phần lớn cũng rơi vào tay ăn nhưng những người đàn ông có lợi ích nhỏ cũng không phản đối.

Điều đáng sợ nhất là ông ta cùng những tầng trưởng của các tòa nhà khác liên tục qua lại, còn ở chung một chỗ với nhóm Hắc Ác bên ngoài.

“Hôm qua ông ta đưa mấy cô gái trẻ tuổi ra ngoài, một tiếng cho một cân cá, để họ tùy tiện chơi trong năm tiếng, thật con mẹ nó súc sinh.

Cô gái họ Vu ở bên cạnh, lúc được đưa về mạng cũng không còn, trên quần áo toàn là máu.

Lấy cơ thể đổi lấy năm cân gạo, còn bị Hạ Chí An lấy đi một nửa, còn lại hai cân rưỡi mấy người ăn, cháu nói xem cô bé có thể ăn mấy miếng?”

Khương Ninh không kinh ngạc lắm, dù sao đời trước Dương Vĩ Thông cũng khuyên cô lấy cơ thể đi đổi, bị cô lấy gậy đánh vỡ đầu chảy máu, sau khi bị cô đánh anh ta cũng không dám mở miệng.

Không ngờ Thanh Thanh ngu ngốc đến không có thuốc chữa.

“Tô Mộng Dao không đi ra ngoài sao?”

“Không có nhưng sớm hay muộn cũng đến lượt?”

Bà Chung không phải đến để buôn chuyện mà nghe được tin xấu: "Chung cư số 18 và 19 đều có người bên ngoài vào thu lương thực bảo vệ, nhà nhà đều phải đóng, nếu không có phải đi ra ngoài kiếm, nếu không…”

Hạ Chí An có liên lạc mật thiết với đám người này, sợ rằng không phải chuyện gì tốt.

Lương thực bảo vệ?

Bạn cần đăng nhập để bình luận